TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Ba vị khảo hạch viên ở bên trong liếc người vừa vào một cái, khi thấy một cậu thiếu niên mặc áo hồng tuổi còn khá trẻ đi vào thì họ liền nhìn xung quanh đánh giá, khuôn mặt hiếu kì, nhìn cái dáng vẻ này là biết được đây là lần đầu tiên bước vào công hội dược sư rồi.

Thấy vậy, một người trong đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Qua đây đăng kí một chút, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”

Khảo hạch chỉ cần đăng kí một chút về tên tuổi là được, tên là biệt hiệu, tuổi tác thì không phải vậy. Bọn họ phải biết tuổi tác của mỗi một khảo viên cùng phẩm cấp dược sư với khảo hạch của bọn họ để tiện cho việc thống kê dược tễ sư. 

Lúc này Phượng Cửu cũng đưa mắt nhìn ba người kia, nhìn thấy có hai vị trung niên và một vị đã già thì tiến lên phía trước hành một lễ, gương mặt tuấn mỹ để lộ ra một nụ cười đơn thuần vô hại.

“Chào ba vị khảo sư, ta tên Phượng Cửu, năm nay mười sáu tuổi.”

Ba người đó nhìn thấy trước mặt có một vị thiếu dung mạo tuấn mỹ, giọng nói trong trẻo có sức sống, khuôn mặt lại mang nét ngây thơ không màng thế sự nhưng lại lễ nghĩa chu toàn, tiến lui có mực thì ai nấy đều thầm gật đầu và cảm thấy người này chắc là dòng dõi quý tộc. 

Sau khi người đàn ông trung niên cầm bút ghi danh ghi tên tuổi của nàng xuống xong thì chỉ vào cánh cửa đá đằng sau nói: “Bên đó là phòng linh dược, có rất nhiều các loại linh dược, ngươi cần thứ linh dược gì thì chọn dược liệu đó, khi ngươi chọn xong tất cả những dược liệu mà ngươi cần rồi thì đi đến đài luyện dược bên đó để chế tạo dược tễ.”

Phượng Cửu nhìn về hướng ngón tay của ông ấy một cái rồi gật đầu: “Được.”

Lúc này mới đi về hướng cánh cửa đá đó, đẩy cánh cửa đá ra thì nhìn thấy bên trong lại là cảnh thiên địa khác. Nói là phòng linh dược nhưng còn phải đi vào gần mười mét nữa, đến phòng linh dược rồi, so với việc gọi nó là phòng chi bằng gọi nó là một căn lầu thuốc ba tầng đi. 

Trước lầu có một cái bàn vuông nhỏ, có một ông già đang ngồi đó tay chống cằm đang ngủ gật, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân nên ông ấy mới mở to mắt ra.

“Lấy bằng chứng đã nộp phí và đăng kí ra đây.” Ông ấy liếc Phượng Cửu một cái, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.

Nghe vậy, Phượng Cửu liền rút bằng chứng đã nộp phí trước đó ra đầy về phía ông ấy, trong bụng thầm nghĩ: Trong này khá nhiều chuyện rắc rối đấy, đúng là một cửa ải tốn sức. 

Ông lão nhìn ngày tháng thu phí, lúc ánh mắt thuận đà xẹt qua chỗ phí đã thu thì trong chớp mắt ngây cả người ra, ông dụi dụi mắt và cho rằng bản thân mình vừa nhìn nhầm rồi. Nhưng nhìn lại thêm một lần nữa thì vẫn là con số đó, ông không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên trước mặt một lượt với ánh mắt cổ quái.

“Vào đi!”

Ông trả lại bằng chứng cho Phượng Cửu, ánh mắt cổ quái vẫn nhìn chằm chằm nàng đang bước vào bên trong, mới nhỏ tiếng lầm bẩm: “Phí nộp lại là cấp cao nhất, thiếu niên này thi huy hiệu nào của cấp một sao?” 

Vào tới bên trong, Phượng Cửu liền cảm thấy có thần thức rất mạnh đang âm thầm bao phủ lấy ba tầng lầu này giống như có một đôi mắt đang quan sát mọi thứ của nơi này vậy. Nhưng nàng không để ý, nàng lấy giỏ rồi chọn vài linh dược cần dùng, không cần đến thời gian nửa nén hương nàng đã xách hai giỏ linh dược đi ra ngoài rồi.

Nhìn thấy thiếu niên kia xách theo hai giỏ linh dược đi ra ngoài, ông lão ngồi ở bàn có chút sững sờ trừng mắt: Nhiều linh dược như vậy, hơn nữa còn toàn là những loại linh dược không bình thường, chính là nộp thêm một lượt phí nữa cũng không bù đủ nha!

Công hội thu phí phân làm ba cấp bậc, thông thường đến khảo hạch huy hiệu đều chọn sở trường, cứ coi như linh dược của dược tông luyện dược cũng không thể vượt quá năm mươi cây, nhưng thiếu niên vừa vào khi này chưa đến nửa nén hương đã xách ra hai giỏ linh dược. 

Hiện tại ông ấy chỉ muốn biết, mấy vị khảo sư đó sẽ có biểu cảm gì khi nhìn thấy nàng xách hai giỏ linh dược này ra trước mặt...

Bình luận

Truyện đang đọc