TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Ba vị kia đang ngồi trong phòng khảo hạch tán gẫu, bình thường mà nói mỗi ngày cũng có mười, hai mươi người đến tham gia kì khảo hạch của công hội, mặc dù mỗi lần khảo hạch là phải mất hai đến ba tiếng đồng hồ để hoàn thành, nhưng trong thời gian đó ngoài việc điều chế thuốc thì còn xảy ra nhiều vấn đề ngăn cản.

Bởi vậy có người đến khảo hạch bị thất bại trong thời gian nửa nén hương thậm chí ngắn hơn cũng có, do đó khảo hạch đối với họ mà nói là một việc rất thanh nhàn.

Bởi vì mấy người đó đang trò chuyện nên nét mặt còn mang theo ý cười, lúc nghe thấy âm thanh của cửa đá truyền đến thì theo bản năng liếc sang một cái. Nhưng lúc nhìn thấy cậu thiếu niên mặc áo hồng kia trong tay xách hai giỏ đầy ắp linh dược bước ra thì nụ cười trên mặt mấy người đó đều cứng ngắc, họ trừng mắt lên rồi đều đứng lên vèo một tiếng. 

Khi nhìn thấy một vài loại linh dược có giá trị không nhỏ trên mặt giỏ thì bọn họ đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, chỗ đó chính là ba tầng linh dược, sao hắn ta lại có thể lấy ra được?

Nhiều linh dược như vậy, còn đều là những loại linh dược trồng vài năm mới có được. Một loại bất kì cũng không phải là loại mà số phí hắn đã nộp có thể trả được, vì vậy có người không nhịn được mà mở miệng.

“Phượng Cửu, ngươi lấy nhiều linh dược như vậy để làm cái gì?” 

Nghe vậy, Phượng Cửu dùng ánh mắt kì lạ nhìn vị khảo sư vừa hỏi, trả lời một cách hết sức tự nhiên: “Luyện dược!” Không luyện dược thì cô lấy nhiều như vậy để làm gì? Đây không phải câu hỏi vô ích sao?

Có điều, ha ha, công hội dược tễ này quả thực rất tốt nha! Số phí mà cô đã nộp so với số linh dược trong giỏ này thực ra là không đáng nhắc tới.

Nghe câu trả lời vô cùng tự nhiên của thiếu niên kia, lại nhìn thấy thiếu niên đó rõ ràng đang cho rằng hắn vừa hỏi phí lời thì cái trán của hắn hiện lên mấy cái gân xanh, khóe miệng giật giật rồi lại nói lần nữa: “Nhiều linh dược như vậy, ngươi có luyện được hết không? Ngươi phải biết mặc dù đã thu phí rồi nhưng không được lãng phí linh dược. Ngươi chỉ có thể lấy số linh dược cần dùng để luyện ra số dược tễ cần luyện thôi, nếu như lãng phí thì rõ ràng là linh dược không thể dùng được nữa, nếu làm như vậy thì ngươi phải đền gấp mười lần giá mua số linh dược bị lãng phí đó.” 

Nàng nhíu nhíu mày: “Nhưng chỗ này ta đều dùng đến.” Trong lúc nói chuyện, nàng đã xách hai giỏ linh dược đến đài luyện dược.

Thấy vậy, hai vị khảo sư còn lại cuối cùng không thể nhìn được nữa mà hét lên: “Ngươi đều dùng tới sao? Ngươi dùng tới để làm gì? Tên và dược tính của số linh dược đó ngươi có biết hết có hiểu hết không? Hai giỏ linh dược đó đều là linh dược lâu năm cả, chuyện này không thể đùa được đâu.

Có lẽ là vừa nhớ tới điều gì đó, Phượng Cửu vốn đang cau mày thì ngước mắt lên nhìn bọn họ, sắc mặt nàng mang theo vài phần cổ quái hỏi: “Ba vị khảo sư, các vị có biết ta đến khảo hạch huy hiệu gì không?” 

“Không phải là huy hiệu dược sư sao?” Một người trong số đó nói, bởi vì từ lúc nàng vào họ cùng chưa hỏi. Nhưng nhìn tuổi tác của thiếu niên này có lẽ cũng chỉ là khảo hạch huy hiệu dược sư thôi!

Hai vị khảo sư bên cạnh nhìn thiếu niên đó một cái, lại liếc hai cái giỏ đầy linh dược lâu năm kia một cái rồi lắc đầu bưng chén trà trên bàn lên định từ từ uống.

Thiếu niên này, lần đầu tiên đến khảo hạch nên đến ngay cả quy tắc của nơi này cũng không hiểu, cũng đừng hi vọng có thể đỗ được lần khảo hạch này. Phải biết, cho dù chỉ là dược sư thì cái huy hiệu này cũng không dễ dàng lấy được như vậy. 

Nghe mấy lời đó, Phượng Cửu nhếch miệng cười để lộ ra nụ cười chói mắt, giọng nói nhanh nhẹn nói: “Không phải! Ta đến thi huy hiệu dược thánh.”

“Phụt!”

“Khụ khụ...” 

Hai vị khảo sư đang uống trà nhưng ngụm trà mới vào tới miệng đã vội phụt ra, bị sặc nước trà nên hai vị đó ho mãnh liệt đứng lên. Một lúc lâu sau, hai vị đó mới dần thở phào, trừng mắt tức giận nhìn Phượng Cửu, một người trong số đó quát lên: “Tên tiểu tử gây chuyện này ở đâu ra vậy? Khảo hạch dược thánh ư? Ngươi muốn làm dược thánh đến phát điên rồi phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc