VÕ ĐẠO TINH HỒN



Ánh mắt của mập mạp chuyển động, Thiên Tinh Các tầng thứ sáu cũng đã có Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong, như vậy tầng thứ bảy, tầng thứ tám, còn có tầng thứ chín thì sao?



- Sư tỷ, trên tầng thứ sáu, chẳng lẽ có công pháp Thiên Cương cấp cùng với Thần Thông Thiên cấp?



Nhược Hoan nhìn mập mạp cười nhạt:



- Đế Tinh Học Viện mấy nghìn năm lịch sử, có công pháp Thiên Cương cấp rất kỳ quái sao? Bất quá cụ thể có cái gì, ta cũng không biết, vì ta chưa tới qua.



Có công pháp Thiên Cương cấp, không nhất định có thể tu luyện tới Thiên Cương cảnh, then chốt còn phải xem tư chất tu hành, Đế Tinh Học Viện mấy nghìn năm nội tình, có công pháp Thần Thông cấp bậc kia, đích xác không kỳ quái.



- Huống hồ, cái giá kia ngươi trả được sao.



Nhược Hoan cười nhạt nói:



- Nếu như các ngươi không thể vào ba mươi người đứng đầu trong tân sinh, cũng có thể trực tiếp dùng Tinh Thạch hối đoái đến cấp ba, còn muốn đi lên, các ngươi không đủ Tinh Thạch mà nói, có thể đi Vinh Diệu viện tiếp nhiệm vụ, lấy thu hoạch Tinh Thạch hư cấu dùng hối đoái đẳng cấp.



- Nhiệm vụ 1000 viên Tinh Thạch trên Nhị Trọng Thiên, ta không dám nghĩ tới.



Mập mạp thì thầm một tiếng:



- Ta còn cho rằng Học viện sẽ cầm Tinh Thạch nuôi ta, không nghĩ tới...



- Học viện cho các ngươi hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, chính ngươi tranh thủ không đến chỉ có thể trách bản thân vô năng, nếu như mọi người đều chờ Học viện cung cấp nuôi dưỡng, như vậy Đế Tinh Học Viện liền không gọi Đế Tinh Học Viện rồi.



Nhược Hoan mỉm cười nói:



- Được rồi, tiếp đó hảo hảo hưởng thụ đi, sẽ rất ngạc nhiên đấy, cuối cùng nhắc nhở các ngươi, Thiên Mộng Lâm là tuyệt đối cấm quấy rối mộng cảnh của người khác.




Nhược Hoan nói xong liền rời đi, mập mạp có chút không nỡ, nhưng lại không dám theo, chỉ có thể gắng gượng theo Tần Vấn Thiên quét tước sạch sẽ chỗ ở.



- Đi Thiên Mộng Lâm dạo một chút không?



Mập mạp cười nhìn Tần Vấn Thiên.



- Ân.



Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn muốn gặp gỡ Đại Mộng chi cảnh của Đế Tinh Học Viện như thế nào rồi.



Ra khỏi phòng, bọn họ đi về phía Thiên Mộng Lâm, nháy mắt liền cảm giác được một cảm giác buồn ngủ kéo tới.



- Thật lợi hại, thực lực của vị tiền bối này chỉ sợ là Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong, bố trí một khu vực thành Tạo Mộng chi cảnh, có lẽ còn mượn Trận Pháp.



Trong lòng Tần Vấn Thiên phỏng đoán, thấy rất nhiều thân ảnh nằm dưới cổ thụ, hiển nhiên đều là đệ tử tiến nhập trong mộng cảnh.



- Mỹ nữ.



Bất quá mập mạp sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, ánh mắt nhìn chung quanh, phát hiện một thiếu nữ tiến nhập Thiên Mộng Lâm, từ từ ngồi ở dưới một cây cổ thụ, lập tức liền ngủ.



Ở dưới Tần Vấn Thiên im lặng nhìn soi mói, mập mạp trực tiếp chạy tới bên cạnh thiếu nữ, nằm ở dưới cây cổ thụ nhắm hai mắt, để Tần Vấn Thiên âm thầm lau mồ hôi, hỗn đản này cũng quá đê tiện đi.



Buồn ngủ không ngừng kéo tới, Tần Vấn Thiên chỉ có thể tới phía sau mập mạp, nhắm hai mắt lại, rất nhanh, hắn liền từ từ tiến nhập trong giấc mộng.



Trong giấc mộng, Tần Vấn Thiên đánh giá xung quanh, giờ phút này hắn đang ở trong một thành trì, xung quanh thỉnh thoảng có thể thấy một vài bóng người.



Phàm Nhạc cùng nữ nhân kia đang ở cách đó không xa, bởi vì ở dưới một gốc cây tiến nhập mộng cảnh, cho nên vị trí của bọn họ cách cũng không xa.



- Xin chào, ta tên Phàm Nhạc, ngươi là lần đầu tiên tiến nhập mộng cảnh của Thiên Mộng Lâm sao?



Phàm Nhạc nhìn thiếu nữ hỏi.



- Không phải, ta từng tiến vào nhiều lần, ta là Hân Nhiên, ta đã thấy ngươi, ở tân sinh bài danh chiến thật là uy phong.



Thiếu nữ mỉm cười nhìn Phàm Nhạc, ngày ấy Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc ở trên Diễn Võ Đài tru diệt Âu Phong, tất cả tân sinh đều chính mắt thấy, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc được không ít người sùng bái.



- Thật sao.



Mập mạp như không có ý tứ, ngại ngùng cười:



- Vì giúp huynh đệ hết giận, muôn lần chết không chối từ, cũng may hữu kinh vô hiểm, hơn nữa có duyên như vậy, mới vừa gia nhập Thiên Mộng Lâm liền gặp mỹ nữ.



Sắc mặt của Hân Nhiên đỏ hồng, bị mập mạp nói có chút không có ý tứ.



- Khục khục.



Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng, cắt đứt hai người, hắn phải giải cứu thiếu nữ thuần khiết kia.



- Tần Vấn Thiên.



Thần sắc của Hân Nhiên vui vẻ, song mâu càng sáng lên, một tháng thời gian này, Tần Vấn Thiên trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong tân sinh, tiến nhập Đế Tinh Học Viện ngày đầu tiên liền cường thế đánh chết Âu Phong báo thù, đồng thời kích phát Tinh Hồn Tứ Trọng Thiên, đệ nhất nhân trong lịch sử của Đế Tinh Học Viện.



Mập mạp thấy ánh mắt của Hân Nhiên, nhất thời có chút u oán nhìn Tần Vấn Thiên, không nên phá hư tình cảm của người khác như vậy a!




- Hân Nhiên, ngươi có thể nói với chúng ta mộng cảnh này là như thế nào không?



Tần Vấn Thiên nhìn tòa thành trì này, trong lòng có chút khiếp sợ, dùng lực lượng đưa người vào mộng cảnh, người khác có ý thức của mình, giống hắn tu luyện Chú Mộng Pháp Quyết, trong mộng biết mình muốn làm gì, hiện tại cũng giống như vậy, bọn họ hoàn toàn bảo lưu ý thức, nhưng lâm vào mộng cảnh của người khác tạo ra.



Đây là lực lượng mộng cảnh, giống như chân thật.



- Ân, thành trì trong mộng cảnh này được xưng là Huyễn Mộng Chi Thành, sau khi người của tứ đại Học viện Vũ phủ tiến vào đều sẽ trực tiếp xuất hiện ở trong toà thành này, bởi vì mộng cảnh không tồn tại chân thật, cho nên ở trong giấc mộng có thể muốn làm gì thì làm, không có bất kỳ hạn chế, bởi vậy trong thành rất hỗn loạn, chém giết chiến đấu không ngừng, nhất là các đại Học viện Vũ phủ, thường xuyên bạo phát chiến đấu thảm thiết, tôi luyện sức chiến đấu bản thân.



Hân Nhiên chậm rãi nói:



- Còn có vài người hiếu chiến, sẽ tới chỗ tìm người khiêu chiến, lịch lãm bản thân.



- Làm sao rời khỏi mộng cảnh?



Tần Vấn Thiên hỏi, nếu như là giấc mơ của mình, hắn có thể bằng vào ý thức tự chủ rời khỏi, này là mộng cảnh do người khác tạo, tự nhiên không thể dễ dàng rời khỏi rồi.



- Thấy những kiến trúc kia không?



Hân Nhiên chỉ vào một kiến trúc hình tháp xa xa, cao ngất trời, hơn nữa xa xa tựa hồ có mấy kiến trúc như vậy.



- Dưới đó có một cánh cửa, tiến vào liền có thể đi ra.



Hân Nhiên cười nói:



- Đương nhiên, ngoại trừ loại phương pháp này, tử vong cũng có thể đi ra, bất quá không có người nào nguyện ý nếm thử tư vị tử vong cả.



- Lão đại, ngươi không phải muốn đi tìm Nhược Hoan sư tỷ sao, ngươi đi trước đi, ta theo Hân Nhiên tùy ý đi một chút.



Mập mạp thấy lực chú ý của Hân Nhiên đều tập trung ở trên người Tần Vấn Thiên, không khỏi đi tới chen miệng nói.



Tần Vấn Thiên nhìn mập mạp, chỉ thấy mập mạp không ngừng nhìn hắn chớp mắt, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên âm thầm khinh bỉ gia hỏa hèn mọn này.



- Được, ta đi tìm Nhược Hoan sư tỷ, các ngươi đi đi.



Tần Vấn Thiên thành toàn mập mạp, xoay người ly khai, Hân Nhiên không thể làm gì khác hơn là mang Phàm Nhạc đi dạo Mộng Cảnh Chi Thành.



Tòa thành này rất lớn, tùy ý có thể thấy người, thậm chí thỉnh thoảng sẽ có người chiến đấu.



- Hả?



Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên nhíu mày, cảm giác nhạy cảm để ý hắn thức đến, có người theo dõi mình.



Tần Vấn Thiên bất động thanh sắc, tiếp tục đi dạo, bất quá dạo bước về phía một ngọn tháp, như vậy có gì ngoài ý muốn cũng có thể tùy thời đi ra ngoài.



Thời điểm Tần Vấn Thiên xuất hiện loại cảm giác này, Phàm Nhạc cũng cảm giác được mình bị người theo dõi, chỉ thấy ánh mắt của hắn hơi híp lại, nhìn Hân Nhiên cười nói:



- Hân Nhiên, chính ngươi đi dạo đi, ta có sự tình có thể phải đi về trước.



Hân Nhiên hơi nghi hoặc một chút, lập tức gật đầu nói:



- Bất quá bây giờ chúng ta cách lối ra khá xa, ngươi muốn ra ngoài phải đi về phía Tần Vấn Thiên lúc trước.



- Ta biết rồi.




Mập mạp cười nói, tiếp tục bước đi, như không có nghe được Hân Nhiên nói.



Đúng lúc này, từ trong các góc, bỗng nhiên đi ra rất nhiều thân ảnh, mập mạp đột nhiên ngừng lại, sắc mặt không dễ nhìn lắm, hắn bị bao vây.



- Kỵ Sĩ.



Hân Nhiên thấy những người này mặc trường bào có khắc huân chương Kỵ Sĩ, thần sắc run rẩy, Kỵ Sĩ minh trong tứ đại Đệ Tử minh, bọn họ đối phó Phàm Nhạc.



- Phàm Nhạc, chạy mau, bọn họ là Kỵ Sĩ minh.



Hân Nhiên ở phía sau nhắc nhở, Phàm Nhạc cười khổ, hắn rất muốn chạy, nhưng cảnh giới của những người này đều mạnh hơn hắn, hắn căn bản không chỗ có thể trốn.



Người Kỵ Sĩ minh không ngừng tới gần, trong tay ngưng tụ Tinh Thần trường thương, sát khí tiết lộ, điều này làm cho sắc mặt Hân Nhiên trắng bệch, đây là muốn giảo sát Phàm Nhạc.



Xa xa cũng có không ít người nhìn nơi này, trong đó có người Đế Tinh Học Viện nhận thức Phàm Nhạc, không khỏi thầm nói Phàm Nhạc này xui xẻo.



Cuồng phong xẹt qua, mười mấy cường giả của Kỵ Sĩ minh đồng thời trùng kích về phía Phàm Nhạc, cương phong kinh khủng kia như muốn xé rách không gian, đối mặt loại tình cảnh này, mập mạp biết mình là hẳn phải chết, cho nên hắn trực tiếp nhắm hai mắt, không có đi chống lại.



- A...



Tiếng kêu gào thê thảm quanh quẩn ở trong hư không, làm rất nhiều người cả kinh nhìn qua bên này, lập tức thấy việc phát sinh nơi này, bọn họ không khỏi rùng mình, chỉ thấy chi chi trường thương đâm vào hai tay, hai chân, các vị trí cơ thể của Phàm Nhạc, duy chỉ không có đâm trái tim cùng các tử huyệt.



Cho nên, Phàm Nhạc một lòng muốn chết còn sống, nhưng sống không bằng chết.



- Các ngươi đều là học viên cũ, tại sao có thể đối phó hắn như vậy.



Trên mặt Hân Nhiên không có một tia huyết sắc, những người này, đều là cường giả của Kỵ Sĩ minh, lại đi đối phó một tân nhân.



- Ngươi cũng muốn thử xem?



Một ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía nàng, Hân Nhiên sợ đến không dám nói lời nào.



- Quá độc ác.



Xa xa mọi người hoàn toàn không còn gì để nói, Kỵ Sĩ minh là một trong tứ đại Đệ Tử minh, bây giờ lại đi đối phó một tân nhân.



Điểm ấy quả thực ngoan độc.



- Con mẹ nó đây thật là mộng sao!



Mập mạp cắn răng, toàn thân không ngừng chảy huyết, ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước trên đỉnh một kiến trúc, có một bóng người đứng ở đó, gió nhẹ lay động trường bào Kỵ Sĩ của hắn.



Thành viên Kỵ Sĩ minh... Âu Thần!


Bình luận

Truyện đang đọc