VÕ ĐẠO TINH HỒN



Trong Đế Tinh Học Viện có nơi để học viên tu luyện, thậm chí còn có địa phương so tài, nhưng bọn họ càng thích đi Huyễn Mộng Chi Thành thí luyện, như vậy kích thích hơn, hơn nữa có thể không cần bất kỳ cố kỵ nào phát huy toàn bộ thực lực.



Tần Vấn Thiên không có đi Huyễn Mộng Chi Thành, mà ở trong giấc mơ của mình tu hành.



Thời khắc này, ở trên đại địa hoàn toàn trống trải không người, chỉ có Tần Vấn Thiên đứng ở đó, không ngừng oanh ra chưởng ấn.



- Kim Cương Ấn cương mãnh bá đạo, vô kiên bất tồi, Luân Hải Ấn lại là cương nhu tịnh tể, hoặc bình tĩnh như nước biển chầm chậm lưu động, hoặc như tầng tầng sóng lớn phá vỡ hết thảy, trong cương mang nhu, trong nhu có cương.



Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, sau đó chưởng chưởng không ngừng vung ra, nhưng từ đầu tới cuối không thể đánh ra yếu điểm.



- Đáng tiếc ta còn chưa tới Tạo Mộng cảnh, bằng không ở trong mộng của mình, ta có thể làm ra hải dương, để ta cảm thụ rõ ràng hơn.



Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, tiếp tục không ngừng huy chưởng, không biết ra bao nhiêu chưởng, chỉ nghe một tiếng phách truyền ra, làm cho đôi mắt của Tần Vấn Thiên mở to.



- Một vòng một vòng, giống như Luân Mạch trong cơ thể, tầng tầng tiến dần lên, thời điểm đến bàn tay bộc phát ra, phát huy lực lượng chí cường.




Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sáng lên, hít sâu một hơi, sau đó bàn tay chậm rãi đẩy dời, lúc này đây, chưởng của hắn rất chậm, nhưng dường như mang theo một trận kình phong, như đang không ngừng điệp gia.



- Nhu, là cảm giác này.



- Đúng, chính là như vậy, thẳng đến trong sát na sau cùng bạo phát, sóng biển chồng chất lên nhau, cuối cùng bạo phát lực lượng cuồng bạo giống như biển gầm.



Khóe miệng Tần Vấn Thiên lộ ra vui vẻ, rốt cục lĩnh ngộ mấu chốt của Luân Hải Ấn, lại qua rất lâu, Tần Vấn Thiên kích sát một chưởng, như sóng biển ngập trời, lại phát ra âm thanh hoa lạp lạp khủng bố, này vẫn là không có gia trì Tinh Thần Chi Lực.



Sau khi tu luyện Luân Hải Ấn thuần thục, Tần Vấn Thiên lấy mộng làm dẫn, để ý thức của mình tiến vào trong Tinh Thần Tiểu Nhân, nhưng không có phản ứng, mấy ngày qua, bởi vì trên tay có không ít Tinh Thạch, bởi vậy Tần Vấn Thiên không ngừng thử ở dưới trạng thái mộng cảnh thăm dò ký ức ẩn chứa trong Tinh Thần Tiểu Nhân.



Nhưng hắn từ từ phát hiện, muốn để ý thức tiến nhập Tinh Thần Tiểu Nhân cũng không cần Tinh Thần Chi Lực quá to lớn, nhưng trong không gian này bây giờ hạo hãn như Tinh Không, trong Tinh Không, ẩn chứa rất nhiều Tinh Thần toái phiến, mỗi một viên Tinh Thần đều có thể hấp thu Tinh Thần Chi Lực, cần dùng Tinh Thạch mở ra là được.



Loại biến hóa này, để Tần Vấn Thiên càng cảm giác được Tinh Thần Tiểu Nhân này kỳ lạ.



Đương nhiên, Tần Vấn Thiên còn nếm thử ý thức không tiến vào trong không gian của Tinh Thần Tiểu Nhân, mà giống như lần đầu tiên kích phát Tinh Thần Tiểu Nhân, ở bên ngoài dùng Tinh Thần Chi Lực chiếu cả Tinh Thần Tiểu Nhân, nhưng hắn phát hiện hôm nay Tinh Thần Tiểu Nhân như cái động không đáy, muốn lấy ý thức tiến nhập bên trong dễ dàng, muốn như lần đầu, cần tiêu hao Tinh Thạch để Tần Vấn Thiên cảm giác áp lực rất lớn, của cải của hắn bây giờ, có lẽ không đủ sức.



- Trước xem những mảnh vụn Tinh Thần này, rốt cuộc là ký ức gì.



Tần Vấn Thiên hơi chuyển động ý nghĩ, lập tức có Tinh Thần Chi Lực chảy vào trong Tinh Không vô tận, sau đó thẩm thấu đến ý thức của Tần Vấn Thiên đang bám vào một Tinh Thần toái phiến, tuy ở trong mộng, nhưng chỉ cần ý thức của hắn dẫn đạo, liền có thể dẫn Tinh Thần Chi Lực tiến đến.



Đương nhiên, tiền đề là ở ngoại giới, trong cơ thể hoặc trong tay hắn phải có Tinh Thạch tồn tại, tu hành trong mộng, tạo không ra tồn tại giả tạo, chí ít ở Thiển Mộng cảnh là thực hiện không được.



Dần dần, Tinh Thần toái phiến kia tựa hồ có tia sáng, càng ngày càng sáng.



Rốt cục, một ánh hào quang lóng lánh, một cỗ ký ức chảy vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên, đồng thời chấn ý thức của hắn ra ngoài.



Quơ quơ đầu, Tần Vấn Thiên từ trong mộng thức tỉnh, nhưng trực tiếp nhắm mắt lại, đi cảm thụ cổ ký ức kia.



Lúc này đây, giống như Tần Thiên Thần Tông lần trước, Tần Vấn Thiên thấy vẫn là ký ức tranh họa, mà không phải ký ức văn tự.



Công pháp Thần Thông hoặc tri thức Luyện khí, đều thuộc về ký ức văn tự, mà Tần Vấn Thiên ở Tần Thiên Thần Tông chứng kiến đại chiến, là ký ức tranh họa, lần này cũng giống như vậy.



Trong bức tranh này, hắn thấy được một Hoàng triều, Hoàng Triều cực kỳ kinh khủng, trong Hoàng Cung rầm rộ, Tần Vấn Thiên quả thực không dám tưởng tượng khí thế uy nghiêm mênh mông đó, từng cây thạch trụ cao vút, xông thẳng lên trời, Hoàng Cung kia, có lẽ còn lớn hơn Thiên Ung Thành, bên trong cường giả như mây.




Ở trước mặt thế lực Hoàng Triều này, Sở Quốc giống như con kiến hôi, này là hình ảnh kia bày biện ra khí thế cho Tần Vấn Thiên cảm giác.



Tần Vấn Thiên lại thấy được thân ảnh trung niên ở Tần Thiên Thần Tông kia, hắn đứng ở trên thạch trụ thông thiên, ngạo tiếu thiên khung, phất tay Thiên Địa tịch diệt, Hoàng Triều long trời lở đất, trong ký ức hình ảnh, còn xuất hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nữ nhân kia bị trung niên trực tiếp mang đi, hết thảy người dám can đảm ngăn trở, hoặc chết, hoặc trọng thương, không người có thể ngăn trở.



Này tựa hồ chứng thực một câu nói mà Tần Vấn Thiên nghe qua, thực lực mạnh mẽ đến trình độ nhất định, một người, có thể thành quốc pháp.



Thiên Địa to lớn, ta tiêu dao nhất, hoành hành ngang ngược, muốn làm gì thì làm, ta chính là thiên, ta chính là pháp.



Sau khi Tần Vấn Thiên rời khỏi cỗ ký ức này, tâm tình rung động như trước khó mà dẹp loạn, quá mạnh mẽ, so với Hoàng Triều kia, Sở Quốc có lẽ chỉ có thể tính là tiểu quốc, trung niên kia giậm chân một cái cũng có thể diệt cả Sở quốc.



- Khó trách Hắc bá nói thế giới này là của tu sĩ Võ Mệnh, Thiên Ung Thành quá nhỏ, Sở Quốc cũng quá nhỏ.



Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, nội tâm bành trướng không gì sánh được, nhưng hắn minh bạch, tuy phóng nhãn đại lục, Sở Quốc không coi vào đâu, nhưng bây giờ, hắn ở Sở Quốc cũng không coi vào đâu, muốn cường đại hơn, phải từng bước một, không thể mơ mộng quá cao xa.



- Lão cha quá cố a, ngài đến cùng là ai, ngài cho ta Tinh Thần Tiểu Nhân này lại là vật gì.



Ngẩng đầu nhìn hư không, Tần Vấn Thiên nhớ lại thân ảnh của trung niên kia, trong trí nhớ có không ít tranh họa của trung niên kia, hắn sẽ là... lão cha quá cố của mình sao?



Nếu đúng, như vậy lão cha quá cố của mình thật đã chết rồi sao?



- Hô...



Phun ra một ngụm trọc khí, Tần Vấn Thiên thầm nghĩ:



- Nếu như ta lần nữa kích hoạt cả Tinh Thần Tiểu Nhân, nó sẽ mang cho ta kinh hỉ gì?



Tần Vấn Thiên rất muốn thử một lần, mà cách ngày ước chiến càng ngày càng gần, trọng yếu hơn là trước ngưng kết Tinh Thần Chi Lực ở trong cơ thể thành Thần Văn Nguyên Lực, quá trình này cũng cần tiêu hao không ít Tinh Thạch.



- Tu hành khó khăn, muốn tu hành công pháp Thần Thông mạnh mẽ càng khó khăn, không chỉ cần nhờ thiên phú, còn phải có tài nguyên khổng lồ chống đỡ.



Tần Vấn Thiên thầm nói, trong lòng hắn đã bắt đầu nghĩ, chờ qua một thời gian ngắn, phải luyện chế nhiều chút Thần binh bán ra.




Loại thần công như Luyện Thần Đồ Lục này, lấy Thần Văn cô đọng Chân Nguyên, tiêu chí của đệ nhất trọng viên mãn chính là trong sát na có thể cô đọng vô số Tinh Thần Chi Lực thành Thần Văn Nhất giai, theo tu luyện Luyện Thần Đồ Lục, sau này hắn lĩnh ngộ Thần Văn, chỉ biết càng ngày càng mạnh.



Thời gian không ngừng trôi qua, Tần Vấn Thiên vẫn đắm chìm trong cô đọng Thần Nguyên, hơn nữa sau khi cô đọng Thần Nguyên, hắn sẽ lấy lực lượng Thần Nguyên thông qua Tinh Thần Luân Mạch du tẩu quanh thân nhiều lần, không ngừng tôi luyện thân thể, Tô Mộc Vũ giảng bài, hắn từ đó lấy ra được một chút kiến thức hữu dụng với bản thân.



Duy trì liên tục một hai lần như vậy có lẽ không có tác dụng gì, nhưng sau trăm lần, ngàn lần, hắn phát hiện trong cơ thể mơ hồ có một chút biến hóa.



Không chỉ có Tần Vấn Thiên đang cố gắng tu hành, mấy ngày qua ngay cả Phàm Nhạc cũng cực kỳ chăm chỉ, chưa từng có đi quấy rầy Tần Vấn Thiên, hiển nhiên hắn bề ngoài bất cần đời, nhưng đối với trận chiến này, cũng cực kỳ coi trọng, trong Huyễn Mộng Chi Thành giáo huấn tàn khốc, tin tưởng hắn ký ức khắc sâu, hắn không nói, nhưng Tần Vấn Thiên rõ ràng.



Mỗi lần nghĩ đến Phàm Nhạc bị người của Kỵ Sĩ minh dùng trường thương đâm vào trong cơ thể, sau đó ở trong cơ thể Phàm Nhạc khuấy động, trong lòng Tần Vấn Thiên sẽ sinh ra một cỗ sát niệm cường liệt, món nợ này, nhất định phải dùng máu tươi để trả.



Thời điểm Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc khắc khổ tu hành, bên Kỵ Sĩ minh, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo cũng không nhàn rỗi.



Từ kgi Tần Vấn Thiên giết chết Âu Phong đồng thời bày ra thiên phú, Âu Thần liền biết nhân vật hắn từng miệt thị kia, đã có uy hiếp nhất định, hơn nữa muốn diệt trừ đã không dễ dàng như trước đây, lần này cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua.



Trên Tu Luyện Tràng, Mộ Dung Phong, Đỗ Hạo đang phân biệt cùng mấy cường giả khác của Kỵ Sĩ minh đối chiến, song phương công kích đều vô cùng cuồng bạo.



- Không tệ, Mộ Dung Phong đúng là thiên tài khó được, Liệt Không Quyền cương mãnh bá đạo, liệt mạch liệt tạng, giống như Thiên Thủ Ấn đều là Thần Thông Địa cấp trung phẩm, khác nhau ở chỗ Liệt Không Quyền chẳng phân biệt được mấy chiêu mấy thức, lĩnh ngộ càng sâu phát huy lực hủy diệt lại càng mạnh.



Một thành viên Kỵ Sĩ minh ở bên cạnh Âu Thần cười lạnh nói.



Thần sắc của Âu Thần bình tĩnh, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt lại có hàn ý đáng sợ, Liệt Không Quyền này là hắn tận lực vì Tần Vấn Thiên mà chuẩn bị, để Mộ Dung Phong cùng Đỗ Hạo tu luyện, quyền pháp bá đạo ngoan độc, có thể trực tiếp chấn vỡ thân thể, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng của đối thủ.



Cảnh giới của Mộ Dung Phong vốn cao hơn Tần Vấn Thiên rất nhiều, tu luyện loại quyền pháp bá đạo tàn nhẫn này nữa, giao đấu với cảnh giới thấp như Tần Vấn Thiên, là nghiền ép tuyệt đối.



- Như thế vẫn chưa đủ, ta còn sẽ vì Mộ Dung Phong chuẩn bị lá bài tẩy để ngừa vạn nhất, Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, chuẩn bị tốt thừa nhận thống khổ khi bị phế đi.



Khóe miệng Âu Thần lộ ra một tia vui vẻ, mặc dù hắn cho rằng chắc chắn thắng, nhưng như trước muốn chuẩn bị đầy đủ nhất.


Bình luận

Truyện đang đọc