VÕ ĐẠO TINH HỒN



Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Mục Nhu, cái tuổi thanh xuân trẻ trung tốt đẹp nhất, nhưng cô lại có cảm giác vô cùng cô độc và vắng lặng.



Bởi vì năm nay gia tộc không gọi cô trở về hay chuẩn bị yến hội gì cho cô cả, rất nhiều bằng hữu trước đây cũng gửi lời chúc mừng cho cô không giống như năm rồi.



- Tuyết Diên, Khả Nhi.



Ở sân viện trang nhã này ngoài Mục Nhu ra còn có hai người khác cũng cùng sống chung, nên khi thấy hai cô đi phía trước, Mục Nhu hô một tiếng.



- Có chuyện gì sao Mục Nhu?



Hai cô xoay người nhìn Mục Nhu hỏi.



- Hôm nay là sinh nhật của ta, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.



Mục Nhu nói với Tuyết Diên và Khả Nhi.



- Không được rồi, hôm nay ta có chút việc cần làm, ngươi tự ăn mừng đi nhé.



Tuyết Diên mỉm cười nói.



- Ta cũng có chuyện cần làm, không thể cùng ngươi được rồi.



Khả Nhi cũng đưa ra lý do y như vậy, sau đó cả hai trực tiếp rời đi không nói thêm tiếng nào. Nhìn thấy hai người họ như vậy, Mục Nhu chỉ đành thở dài trong lòng mà thôi. Mặc dù hai người họ đều cười cười nói nói, nhưng đây cũng chỉ là cười khách sáo mà thôi, đối phương rõ ràng đã không muốn qua lại nhiều với cô, chuyện này cô hẳn nên nhận ra được từ sớm mới đúng.



Cho dù là vậy thì cô vẫn cảm thấy mất mát. Trước kia Sở Linh cũng ở chỗ này, bốn người bọn họ có quan hệ rất tốt, nhất là cô và Sở Linh. Tuyết Diên và Khả Nhi thậm chí còn thích phụ hoạ theo các cô. Dù Sở Linh có vẻ khá xa cách nhưng cô cũng không thèm để ý lắm, vẫn thân thiết với Tuyết Diên và Khả Nhi như trước.




Mục Nhu cũng đứng dậy rời khỏi đó. Cô vào Thiên Mộng lâm, đi tới nơi quen thuộc trong ảo mộng chi thành, có điều cô đứng đợi một lúc không thấy Tần Vấn Thiên tới nên cũng đi luôn. Nếu là ngày thường thì có thể cô sẽ chờ thêm chút nữa, nhưng hôm nay cô nôn nao trong dạ. Giống như không có tâm trạng gì cả nên ngẩn ngơ tùy ý dạo bước trong học viện Hoàng Gia.



Lúc này Tuyết Diên và Khả Nhi đã trở về chỗ ở một chuyến, ngay khi các cô muốn ra ngoài lần nữa thì nhận được một cuộn tranh do phường Thiên Vận đưa tới.



Phường Thiên Vận chính là một trong ba phường lớn ở Nước Sở, đồng thời cũng là thế lực vận chuyển lớn nhất của Nước Sở. Họ nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú, chỉ cần ngươi có thể trả được cái giá cần thiết thì họ có thể chuyển đồ xuyên quốc gia cho ngươi trong một thời gian ngắn. Họ cũng có đặc quyền có thể đi lại tự do ở các học viện võ phủ lớn.



Dù sao thì phần lớn thanh thiếu niên ở các học viện và võ phủ lớn đều rời xa quê nhà, cũng thường xuyên muốn gửi thư về cho người nhà nên họ hay tìm đến phường Thiên Vận.



Cuộn tranh này là từ học viện Đế Tinh gửi đến cho Mục Nhu, nhưng vì Mục Nhu không có ở nhà nên phường Thiên Vận bèn giao cho Tuyết Diên, nhờ bọn họ chuyển giúp.



Tuyết Diên và Khả Nhi đều thấy lạ nhưng cũng không để ý lắm, thế là mang theo cuộn tranh ra cửa đi nghe một vị trưởng lão giảng dạy. Mặc dù các cô không còn thân thiết với Mục Nhu như trước nhưng vẫn đồng ý chuyển đồ giúp cho Mục Nhu. Tuyệt đối sẽ không làm mất thứ phường Thiên Vận gửi cho Mục Nhu. Dù sao phường Thiên Vận có thể trở thành một trong ba phường lớn của Nước Sở thì không thể chỉ mạnh ở mỗi thủ đoạn vận chuyển được.



Muốn gửi đồ vật đến các nước thì bản thân cần phải có mạng lưới tình báo tin tức rộng lớn kinh khủng, phải hoàn toàn quen thuộc với bất kỳ nơi nào lẫn bất kỳ người nào.



- Tuyết Diên, đây là gì vậy?



Sở Linh hôm nay cũng ở đây nghe bài giảng, nhìn cuộn tranh trong tay Tuyết Diên thì tò mò hỏi thử.



- À, đây là phường Thiên Vận đưa tới, gửi cho Mục Nhu đấy. Hình như là chuyển đến từ học viện Đế Tinh, đối phương cũng không để lại họ tên.



Tuyết Diên đáp.



- Học viện Đế Tinh? Mở ra xem chút đi.



Sở Linh lập tức nói với Tuyết Diên, khiến cho Tuyết Diên có chút chần chừ. Làm như vậy hình như không tốt lắm. Nhưng khi thấy Sở Linh cau mày thì cô vẫn mở cuộn tranh ra. Có một bức vẽ tuyệt diệu lập tức đập thẳng vào mắt, cơ thể các cô cũng lùi về sau một bước theo phản xạ, thậm chí cuộn tranh cũng rơi xuống đất.



Ngay khoảng khắc mở cuộn tranh ra, các cô có thể cảm giác được một luồng khí thế mạnh mẽ. Bức vẽ tựa như muốn ấn thẳng vào tận sâu linh hồn của các cô vậy.



- Có chuyện gì đấy?



Người bên cạnh cũng tò mò quay sang, nhìn thấy họa quyển kỳ diệu rơi trên mặt đất kia bọn họ cũng có thể cảm nhận được khí thế bên trong. Giống như hình vẽ trên trang giấy ấy không phải chết cứng một chỗ mà sống động như một cường giả thật sự cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, muốn phá vỡ hết mọi thứ.



- Quả là một họa quyển kỳ diệu, nhất định có giá trị rất xa xỉ.



- Ừ, nếu là người thích tranh thì chắc chắn sẽ sưu tầm cất giữ.



Người xung quanh đều xì xào kinh ngạc, chỉ có Sở Linh hừ lạnh một tiếng:



- Chỉ là một họa quyển thôi mà.



Nhưng trong lòng Sở Linh vẫn thầm nghĩ, rốt cuộc là ai lại tặng một họa quyển quý giá như vậy cho Mục Nhu.



- Các ngươi đang làm gì vậy?



Lúc này bỗng có một vị trung niên đi tới, chính là lão sư giảng dạy hôm nay. Thấy một đám người bu lại một chỗ thì hắn cũng tò mò đi tới.



Mọi người lập tức nhao nhao tránh ra chừa một con đường, tầm mắt lão sư nọ dừng trên mặt đất, cũng trông thấy họa quyển kia.




- Đây là của ai vậy?



Vị trưởng lão của học viện Hoàng Gia kia mở miệng hỏi.



- Của Tuyết Diên.



Có một người chỉ về phía Tuyết Diên.



- Cho ta mượn dùng một chút có được không?



Vị trưởng lão kia nói với Tuyết Diên khiến cho cô không khỏi lộ ra vẻ khó xử. Họa quyển này là do phường Thiên Vận chuyển cho Mục Nhu, ngay khi cô đồng ý chuyển giao cho người nhận thì cô đã có trách nhiệm đối với họa quyển. Vốn phường Thiên Vận cũng có trưng cầu ý kiến của các cô và các cô cũng tự mình đồng ý chuyển giao.



- Tuyết Diên, sau này nếu lúc tu luyện ngươi gặp được khó khăn gì có thể tới tìm ta.



Vị trưởng lão kia lại nói thêm. Lời này khiến sắc mặt của Tuyết Diên trở nên ngưng trọng, cũng không phải không thể thuận tiện cho hắn mượn. Đối phương dù sao cũng là trưởng lão của học viện, chắc chắn sẽ không cướp mất cuộn tranh này đâu.



- Vâng.



Tuyết Diên gật đầu, vị trưởng lão kia mới cười tươi, cầm lấy cuộn tranh kia nói:



- Buổi học hôm nay tạm thời hủy bỏ, mọi người giải tán trước đi.



Dứt lời thì hắn liền cầm cuộn tranh vội vã đi ra cửa, khiến cho các đệ tử có mặt ở đây đều thấy lạ kỳ, vây quanh Tuyết Diên hỏi cuộn tranh kia là thứ gì mà có thể khiến trưởng lão học viện coi trọng như vậy.



Chuyện này Mục Nhu không hề biết. Cho dù là chính bản thân Tần Vấn Thiên cũng không ngờ được cuộn tranh đó lại có giá trị to lớn như vậy.



Sau khi Mục Nhu trở lại viện của mình thì phát hiện Tuyết Diên dường như có chút khách khí với cô, hơn nữa thần sắc cứ nao nao khiến cô cảm thấy lạ. Có điều cô cũng không để ý lắm, suốt cả ngày đều ở trong tâm trạng buồn bã mất mát.



Sinh nhật mười tám tuổi này chắc sẽ là một ngày sinh nhật cô đơn buồn bã nhất từ trước đến nay của cô rồi.



Có lẽ là vì áp lực trong gia tộc ép bức mà người luôn luôn thương yêu cô là phụ thân cũng không gọi cô trở về.



Những nhân vật lớn đều rất mẫn cảm đối với chuyện âm mưu quyền lợi, nào có thời gian quan tâm đ ến cảm nhận của cô chứ.



Quân Lâm yến dần tới gần, Cửu Huyền cung có thể sẽ đứng ở phía sau màng. Có lẽ Lạc Thiên Thu sẽ tranh đoạt vị trí đầu bảng trong Quân Lâm yến đó. Thái tử nước Tuyết Vân cũng sẽ đến. Quyền lợi của Sở Thiên Kiêu cũng sẽ được củng cố vững chắc hơn, lúc này bằng hữu của Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không được người ta thích rồi.



Chính là vì ngày hôm đó, thiếu niên đứng trong gió tuyết ấy đã từ chối trở thành bằng hữu của tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu!



Ngày hôm nay, đệ tử trong học viện Hoàng Gia cũng không hề hay có biết bao nhiêu lão sư của học viện Hoàng Gia đã rúng động dữ dội thế nào vì một cuộn tranh từ học viện Đế Tinh.



Đương nhiên, bọn họ cũng không biết cuộn tranh đó đến từ học viện Đế Tinh. Vì theo lời của vị trưởng lão lấy được cuộn tranh này thì nó chính là của một đệ tử của học viện Hoàng Gia tên là Tuyết Diên. Nếu đã có nguồn gốc thì bọn họ tự nhiên sẽ không lại mất thời gian đi truy tra tìm tòi nghiên cứu nữa làm gì.



Ngày hôm nay học viện Hoàng Gia quyết định trưng bày họa quyển thần kỳ này ở học viện Hoàng Gia. Hơn nữa còn cho mời nhân sĩ khắp nơi đến để thưởng lãm nghiên cứu, nhất là người của giới luyện khí.



Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp hoàng thành nước Sở. Tới ngày hôm sau thì học viện Hoàng Gia lại truyền ra tin tức nói rằng họa quyển của đệ tử Tuyết Diên trong học viện Hoàng Gia kia chính là một bảo vật trân quý. Học viện sẽ cho mời nhân sĩ khắp nơi đến xem xét đánh giá. Chuyện này gây nên chấn động cực lớn.



Nhưng khi Tuyết Diên nghe tin này thì trong lòng cực kỳ bất an. Bởi vì họa quyển kia không thuộc về cô, nếu lộ ra chân tướng chuyện này thì chắc chắn cô chẳng còn mặt mũi gì nữa.



Tuyết Diên nghĩ thầm, bây giờ không thể làm gì khác hơn là tạo mối quan hệ tốt đẹp với Mục Nh. Đợi sau khi họ thân vói nhau lại thì có thể trả tranh lại cho cô ấy, sau đó nói chân tướng cho cô ấy hay.




Mục Nhu cảm thấy rất kỳ quái không biết vì sao hôm nay Tuyết Diên lại nhiệt tình với cô như vậy. Lại còn mời cô cùng đi xem họa quyển thần kỳ được triển lãm của học viện. Có điều đúng lúc cô cũng rất tò mò với chuyện này nên cũng nhận lời rủ rê cùng đi tới triển lãm điện của học viện.



Triển Lãm điện của học viện Hoàng Gia vô cùng rộng rãi. Họa quyển thần kỳ kia được treo ở giữa trung tâm tầng một, vô số người dừng chân quan sát, nhưng cũng bảo trì một khoảng cách nhất định.



Ở cạnh bên họa quyển có không ít lão giả đức cao vọng trọng đang quan sát. Bọn họ thoạt nhìn khá già nua nhưng trong mắt lại toả ra thần vận đặc biệt, cực kỳ có tinh thần.



- Họa quyển này chắc hẳn là thần văn rồi, không thể sai được. Vậy thì họa quyển thần văn hình người này tuyệt đối là sáng tạo có tính đột phá, không biết là do vị đại sư nào tạo ra nữa?



Một vị lão giả đưa ra bình luận, đánh giá cực cao đối với họa quyển.



- Nếu xem họa quyển là thần văn để phân chia cấp bậc thì đây hẳn là thần văn cấp ba sơ cấp, nhưng khí thế nó ẩn chứa lại cực kỳ phi phàm. Hơn nữa ta dám khẳng định nước Sở chưa bao giờ xuất hiện loại thần văn này.



Lại có người mở miệng nói tiếp, khiến cho mọi người đều có phần khiếp sợ, họa quyển này đúng là một bộ thần văn.



- Sáng tạo mang tính đột phá, có giá trị liên thành.



Liên tục có người đưa ra đánh giá, thậm chí bọn họ nói với trưởng lão học viện Hoàng Gia ở bên cạnh:



- Họa quyển này có bán hay không?



- Chuyện này cần hỏi người trong cuộc.



Vị trưởng lão lên tiếng đúng là lão sư của Tuyết Diên, chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn về phía Tuyết Diên trong đám người rồi cười nói:



- Tuyết Diên, họa quyển này ngươi có nguyện ý bán không?



Tuyết Diên nghe vậy thì sửng sốt không thôi, cô nhìn thoáng qua Mục Nhu đứng bên cạnh.



- Nếu như bán đi thì giá trị của họa quyển thần văn có tính đột phá này chắc chắn sẽ cao tới mức ngươi không thể ngờ tới được.



Vị trưởng lão kia tiếp tục nói:



- Ngoài ra sao mà ngươi có được họa quyển này thế, đây là bút tích của vị đại sư nào vậy?



Mục Nhu cũng liếc nhìn Tuyết Diên một cái. Cô có phần bất ngờ, không ngờ Tuyết Diên lại có được một họa quyển trân quý như vậy, gây ra oanh động lớn cỡ này.



- Đại sư của công hội Tinh Hà đến rồi.



Đúng lúc này lại có thanh âm truyền đến, lập tức có vài bóng người vội vã đi vào, rõ ràng họ cũng vì họa quyển mà tới.


Bình luận

Truyện đang đọc