VÕ ĐẠO TINH HỒN



Mùa đông ở nước Sở khá lạnh, hoa tuyết bay lượn trên không trung, rất nhiều người đi trên đường đều khoác áo choàng, song một số võ tu thực lực cao cường vẫn mặc quần áo phong phanh như trước, không màng đến thời tiết giá rét này.



Tần Vấn Thiên khoác áo choàng da thú đơn giản bước đi trong gió tuyết, thỉnh thoảng đi ngang qua mấy quán rượu sẽ có vài người hán tử nhiệt huyết uống rượu xua lạnh, bàn luận một ít việc lớn xảy ra ở nước Sở.



- Cảnh tuyết như vậy, lại có rượu ngon làm bạn, đúng lúc gặp bạn tốt đi ngang qua, chuyện tốt đẹp nhất đời người không gì hơn việc này.



Lúc này, một giọng nói sang sảng lọt vào tai, ánh mắt hắn nhìn về bên phải đằng trước, chỉ thấy ở đó có một gian nhà nhỏ đơn sơ, bên ngoài nhà nhỏ có một lán rượu.



Chỉ có một bàn khách ngồi hai người.



- Ha ha, đã có bạn tốt đến thăm thì sao không mời tới cùng uống vài chén cho thỏa.



Lại có một người mở miệng, người nọ nhìn như chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Mi thanh mục tú nhìn như bình thường nhưng lại cho người khác cảm giác phi phàm.



Đôi mắt của người trong suốt hữu thần, nụ cười bình thản khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy gần gũi muốn làm quen.



- Tần ngươi cảm thấy thế nào?



Chỉ thấy người lên tiếng đầu tiên xoay người lại mỉm cười nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên này, thanh niên này chính là Túy Tửu Tiên đang uống rượu cùng bạn bè.



- Đúng lúc mượn rượu xua lạnh cũng được.



Tần Vấn Thiên cười vang, bước vào bên trong quán rượu. Ánh mắt đánh giá thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi kia một cái rồi cười hỏi.



- Dám hỏi các hạ là người phương nào?




- Vì rượu mà gặp, không hỏi xuất than. Nếu có duyên gặp lại thì chính là bằng hữu.



Thanh niên rót cho Tần Vấn Thiên một chén rượu rồi mỉm cười nói, cũng vô cùng hào hiệp, không hề thua kém phong phạm của Túy Tửu Tiên.



- Hay cho câu vì rượu mà gặp không hỏi xuất thân, phải cạn một chén lớn vì câu nói này mới được.



Tần Vấn Thiên cười nói.



- Ngươi chắc chứ?



Thanh niên cười như không cười nhìn Tần Vấn Thiên.



- Đương nhiên.



Tần Vấn Thiên gật đầu, thanh niên mỉm cười rót đầy chén lớn cho hắn. Tần Vấn Thiên ngửa đầu dốc, rượu vào trong miệng thì Tần Vấn Thiên trợn tròn hai mắt, đúng là một hớp cũng không cách nào nuốt xuống.



- Khụ khụ!



Tần Vấn Thiên buông chén xuống ho khan vài tiếng. Gương mặt bị cay đến mức đỏ bừng khiến thanh niên kia và Túy Tửu Tiên phá lên cười.



- Ngươi thật là, không biết rượu kia mạnh bao nhiêu mà còn dám khoe khoang.



Túy Tửu Tiên thấy bộ dạng quẫn bách của Tần Vấn Thiên cười lớn.



Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, liếc mắt nhìn Túy Tửu Tiên một cái:



- Ngươi cũng không nhắc ta một tiếng.



- Nhưng chính ngươi đã nói muốn cạn một chén lớn mà.



Thanh niên cũng cười đáp. Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể bưng chén lên, kiên trì dốc cạn vào bụng, khuôn mặt đã đỏ bừng.



- Tới lượt ngươi.



Tần Vấn Thiên nhìn thanh niên kia nói.



- Được, tới lượt ta!



Thanh niên mỉm cười đáp, lập tức rót đầy một chén cho mình rồi trực tiếp uống cạn sạch một hơi, lúc buông chén xuống sắc mặt không thay đổi chút nào khiến trong lòng Tần Vấn Thiên xấu hổ, tửu lượng của người này e là không kém cạnh Túy Tửu Tiên.



- Lại uống thêm hai chén lớn nữa nhé?



Thanh niên nhìn Tần Vấn Thiên cười hỏi khiến Tần Vấn Thiên trợn trắng mắt, đáp:



- Có ai hiếp người vậy không?



- Ha ha, vậy ta chờ ngươi luyện tửu lượng cho tốt rồi lần sau lại uống.



Thanh niên đứng dậy nói với Túy Tửu Tiên.




- Lần sau có cơ hội thì lại dắt tiểu huynh đệ này đến uống rượu nhé.



Nói rồi hắn cầm lấy áo choàng cùng mũ vành bên cạnh bước vào trong tuyết lớn, từ từ rời đi. Bước chân của hắn rất chậm, hệt như người thường, khiến Tần Vấn Thiên luôn cảm thấy người này rất phi phàm.



- Thực lực của người này chắc hẳn không tầm thường nhỉ?



Tần Vấn Thiên nhìn Túy Tửu Tiên bên cạnh hỏi.



Túy Tửu Tiên lắc đầu, nhìn bóng lưng kia tựa như có chút tiếc nuối.



- Người này thông minh tuyệt đỉnh lại nghĩa khí ngút trời, điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể tu hành.



Túy Tửu Tiên cảm thán một tiếng khiến nét mặt Tần Vấn Thiên cứng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.



Túy Tửu Tiên này làm người hào sảng, nếu hắn đã tán dương thanh niên kia thông minh tuyệt đỉnh nghĩa khí ngút trời vậy thì đối phương chắc chắn là nhân vật phi phàm, nhưng người như vậy nếu không thể tu hành thì quả thực đáng tiếc.



Tần Vấn Thiên không khỏi nhớ tới bản than. Trước đây lúc hắn không thể tu hành cũng thường xuyên bị người lạnh nhạt, nếu đối phương chỉ là người bình thường thì thôi đi, nhưng nếu sinh ra trong dòng dõi quý tộc thì e rằng sẽ cực kỳ gian nan. Mà nhìn khí chất người nọ thì có khả năng trường hợp sau lớn hơn chút.



- Lúc trước có lời đồn nói ngươi đã chết rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, thật khiến người ta vui mừng.



Túy Tửu Tiên nâng chén hướng về phía Tần Vấn Thiên cười nói.



- Vận khí của ta không tệ, coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết.



Tần Vấn Thiên nở nụ cười. Lần này còn nguy hiểm hơn so với lần trước bị bọn người Âu Phong truy sát, nếu không có cơn sóng yêu thú, không có Hắc Phượng điêu, không có một hồi tạo hóa kia thì có lẽ hắn đã chôn xương trong Hắc Ám Sâm Lâm rồi.



Chuyện này có vẻ đúng như rất nhiều người nói với hắn vậy, thiên tài bên ngoài có rất nhiều, thiên tài chết yểu cũng không ít.



- Đại nạn không chết tất có hậu phúc.



Túy Tửu Tiên không hỏi nhiều mà chỉ hỏi:



- Kế tiếp ngươi có tính toán gì không, định quay về học viện sao?



- Trước khi trở về học viện thì ta dự định đến Thần Binh các một chuyến trước, không phải ngươi nói muốn ta tặng ngươi một thanh kiếm tốt sao, có muốn đi cùng ta không?



Tần Vấn Thiên cười nhìn Túy Tửu Tiên hỏi.



Ánh mắt Túy Tửu Tiên sáng lên, lập tức nở nụ cười: - Xem ra ngươi lại có tiến bộ ở thần văn nhất đạo rồi, đi thôi. Ta và ngươi đi đến Thần Binh các xem.



Nói xong Túy Tửu Tiên đứng dậy cùng Tần Vấn Thiên dạo bước trên mặt tuyết đi về phía Thần Binh các, bộ pháp của cả hai đều cực nhanh.



Phong Bình thấy Tần Vấn Thiên trở về thì vui mừng vô cùng, hắn vẫn đặc biệt quan tâm tới tin tức của Tần Vấn Thiên. Đoạn thời gian trước có tin đồn Tần Vấn Thiên chết trong Hắc Ám Sâm Lâm khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.



Sau khi biết được mục đích đến của Tần Vấn Thiên, Phong Bình lập tức thông báo cho Dương Trầm. Sau đó Dương Trầm lại bảo Phong Bình phái ba vị luyện khí sư lợi hại của riêng Luyện Khí điện qua đây liên thủ với Phong Bình cùng dùng tài liệu thích hợp nhất luyện chế thần binh chi kiếm, duy chỉ có khâu quan trọng nhất là khắc thần văn sẽ do Tần Vấn Thiên làm.



Kết quả cuối cùng khiến Dương Trầm vô cùng hưng phấn, bởi vì thần binh chi kiếm chính là Quy Nguyên kiếm cấp hai thượng phẩm.



Loại kiếm này có giá trị cực cao, đối với cường giả Luân Mạch cảnh ba tầng trên thì đều có tác dụng tăng phúc, đối với cường giả Luân Mạch cảnh ba tầng giữa và ba tầng cuối thì tăng phúc càng lớn.



Lại thêm hiệu quả trữ nguyên, một khi có thần thông thích hợp thì uy lực bộc phát sẽ vô cùng đáng sợ.




Tần Vấn Thiên tặng Túy Tửu Tiên một thanh Quy Nguyên kiếm, hiện giờ dường như hắn chỉ có thể luyện chế ra thần binh cấp hai thượng phẩm. Nếu ngày nào đó có thể luyện chế ra thần binh lợi kiếm cấp ba thì lại tặng Túy Tửu Tiên một thanh.



Vì tiến bộ trong việc lĩnh ngộ thần văn, có thể luyện chế ra Quy Nguyên kiếm cấp hai thượng phẩm, ở Thần Binh các Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không thiếu Tinh Vẫn thạch để tu luyện.



Tần Vấn Thiên vẫn chưa lập tức trở về học viện Đế Tinh mà nhờ Dương Trầm giúp đỡ tìm hiểu tin tức về Tần Dao. Sau khi biết được Tần Dao đang ở học viện Đế Tinh thì hắn mới thoáng yên lòngt, hơi có ý cảm kích. Cũng may học viện Đế Tinh đồng ý giúp đỡ, nghe Dương Trầm nói người hạ quyết định này chính là một trong chín vị vinh quang trưởng lão của học viện Đế Tinh, gọi là Cố lão, cũng chính là sư phụ của Mạc Thương.



Sau đó Tần Vấn Thiên dường như ngủ suốt cả ngày, ngay cả Phong Bình cũng không biết hắn đang làm gì.



Mà giờ khắc này Tần Vấn Thiên đang trong giấc mộng, hắn đứng ở một thế giới mênh mông, thế giới này giống như chỉ có mình hắn.



Trước người Tần Vấn Thiên có hai bộ tranh to lớn, một bộ tranh trong đó vô cùng rườm rà phức tạp, các đường hoa văn bên trong không ngừng phác thảo diễn hóa, lại dường như đang diễn sinh ra vô số thần văn.



Đây chính là một trong những công pháp Luyện Thần Đồ Lục mà Tần Vấn Thiên tu luyện, có thể mượn lực lượng thần văn, lấy lực lượng thiên địa cùng nguyên lực tinh thần ngưng luyện thần nguyên.



Bộ tranh thứ hai dường như đơn giản hơn một chút, mỗi nét bút đều đại khí mạnh mẽ, một bút vẽ sơn hà, một mực họa xuân thu, nhất bút nhất họa đúc thành bộ tranh, hào hùng mênh mang, chính là thiên địa sơn hà.



Bức đồ họa này chính là Giang Sơn Đồ Lục, vì khi trong chín ngọn núi của Hắc Ám Sâm Lâm sinh ra mộng niệm nên được người trung niên áo xanh tặng cho một hồi tạo hóa, huyền diệu không gì sánh được.



Dường như là đối phương dùng cảnh trong mơ phác thảo thành tranh, vẽ ra thiên địa sơn hà trong lòng mình. Trong cảm ngộ của đối phương, kinh mạch trong thân thể, các loại lực lượng thần thông, thậm chí là sơn hà biến thiên đều có thể dùng hình ảnh vẽ ra, điều cuối cùng là bức vẽ này lại ẩn ẩn hợp với thần văn.



“Lực cảm ngộ thật đáng sợ, cư nhiên có thể lấy lấy mộng đúc thành Giang Sơn Đồ Lục, hơn nữa bức Giang Sơn Đồ Lục này lại phù hợp với công pháp Luyện Thần Đồ Lục khủng bố bực này.” Trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một luồng ý niệm, Luyện Thần Đồ Lục là lấy lực lượng thần văn đúc thành thần nguyên sau đó có thể hóa thành thần thong phóng ra ngoài, cách này rất ít người dám nghĩ tới.



Cái này mơ hồ có chút phù hợp với Giang Sơn Đồ Lục, có thể thấy lực cảm ngộ của trung niên áo xanh mạnh mẽ cỡ nào. Có thể tưởng tượng được đối phương tuyệt đối là một nhân vật phong hoa tuyệt đại.



Giang Sơn Đồ Lục tuy không phải công pháp thần thông nhưng giá trị vẫn không thể đo lường như cũ, phảng phất có thể khiến người ta cảm ngộ được thiên địa vạn vật. Vì nhìn và cảm ngộ huyền diệu trong bộ tranh này, Tần Vấn Thiên chỉ có thể từ từ tìm hiểu.



Tần Vấn Thiên trầm ngâm trong hai bộ tranh này. Trong mấy ngày đó hắn cảm giác lĩnh ngộ của mình đối với thần văn cấp hai có tiến bộ cực lớn, có thể dễ dàng đúc thành thần văn cấp hai, đồng thời tốc độ hắn dùng lực lượng tinh thần ngưng tụ thành thần nguyên càng lúc càng nhanh.



Hoa tuyết vẫn tung bay khắp hoàng thành nước Sở,, tuyết đọng càng ngày càng dày, không ít đứa nhỏ đắp người tuyết, còn đệ tử lớn hơn chút trong học viện và võ phủ thì bận rộn tu hành đột phá bản thân như trước.



Đệ tử yêu nghiệt Lạc Thiên Thu của học viện Đế Tinh lúc này đang khoanh chân ngồi trên đỉnh chóp lầu các, để mặc hoa tuyết bay xuống, nhưng chúng lại không thể đến gần than hắn, từng luồng lôi quang nhấp nháy phát ra âm thanh đùng đùng, trên người tràn ngập khí thế khủng bố.



Trong cơ thể, nguyên lực tinh thần lôi điện điên cuồng đánh thẳng vào khiếu huyệt Luân Mạch, muốn mở ra một Luân Mạch lần nữa, đặt chân vào Luân Mạch cảnh tầng tám, nhưng mà vẫn luôn bị ngăn cản.



Chỉ thấy hắn mở mắt ra, có lôi quang nhấp nháy, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tinh các phía xa xa, hắn nhất định sẽ hoàn thành chuyện ngày trước phụ thân hắn không thể làm.



Lạc Thiên Thu lấy ra một viên đan dược ném vào miệng, lập tức nhắm mắt tiếp tục trùng kích cảnh giới.



Mọi người đều đang bận rộn chuyện của mình.



Ngày hôm nay Thần Binh các có một tin tức kinh người truyền ra, bên trong Thần Binh các có thêm một vị đại sư thiên tài, tuổi còn trẻ đã có thể đúc thành thần văn cấp ba, chuyện này cũng khiến mọi người sôi trào!


Bình luận

Truyện đang đọc