VÕ ĐẠO TINH HỒN



Tần Xuyên thấy sắc mặt Tần Dao thay đổi trong phút chốc, nhác thấy Tần Dao lao băng băng ra ngoài thì đành phải quát lớn:



- Tần Dao, đừng lo lắng cho ta.



Thần sắc Tần Dao chững lại, mặt mày trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng loang loáng nước mắt, cô run giọng nói:



- Phụ thân, sao con có thể mặc kệ người được?



Nói xong, cô liền xoay người nhìn sang Yến Vũ Hàn và đám người nước Sở, chất vấn:



- Sở Thiên Kiêu đâu, vì sao lại làm thế?



Sở Thiên Kiêu không xuất hiện, chỉ có mình Yến Vũ Hàn bước lên phía trước một bước, cất giọng lãnh đạm:



- Tần Dao, kẻ này chính là trọng phạm của nước Sở ta, hiện tại chuyện này không liên quan gì đến cô, mà cũng sẽ không để cho các cô can thiệp vào đâu.



- Được! Được lắm! Đúng là ác độc.



Gương mặt Tần Dao lạnh dần, cô nói với người bên cạnh:



- Ta muốn cứu người.



Sắc mặt của một người trong nhóm hơi đổi, nói ngay:



- Nơi đây là nước Sở, người này chính là trọng phạm của nước Sở, hơn nữa cường giả nước Tuyết Vân cũng không có mặt tại đây.



Lúc này Tần Dao mới ý thức được rằng Sở Thiên Kiêu mượn danh nghĩa đi săn, bảo bọn họn tiến vào đây rèn luyện, sau đó lại khiến cho cường giả nước Tuyết Vân ở lại sân săn bắn bên kia. Hơn nữa, dường như luôn có người cố ý vô tình dẫn dắt cô tới đây suốt cả chặng đường, xem ra đây đều là kế hoạch của Sở Thiên Kiêu.



- Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến các ngươi.



Tần Dao nói xong, xoay người đi về phía Tần Xuyên.




- Tần Dao, cô phải hiểu rõ, kẻ tự tiện xông vào Hắc Bảo, giết không tha.



Yên Vũ Hàn quát lớn, Tần Xuyên cũng hét lên đầy giận dữ:



- Tần Dao, đi đi!



Nhưng Tần Dao không thèm nghe, cô vẫn xông vào trong giáo trường nhốt Tần Xuyên, Yến Vũ Hàn cười lạnh một tiếng, nói:



- Tần Dao, chính ngươi tự tìm đường chết đấy nhé!



Vừa mới dứt lời, lập tức có rất nhiều bóng người xuất hiện kéo về phía giáo trường.



Ngoài ra những người tham gia bữa tiệc như Diệp Triển, Liễu Nhạc cũng đến đây, trong nội tâm của ai cũng cảm thấy kinh ngạc, hóa ra tam hoàng tử đã sắp xếp từ lâu. Nơi mang tên Hắc Bảo này chính là trọng địa, nếu không phải có người cố ý dẫn họ đến đây thì bọn họ căn bản không thể đến gần khu vực Hắc Bảo được.



Tần Dao nhảy vào giáo trường nhưng đây chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới mà thôi, tuy rằng tình trạng vết thương của Tần Xuyên bị giam giữ trong Hắc Bảo hiện giờ rất nặng, nhưng vẫn có thể phát huy sức chiến đấu Luân Mạch cảnh tầng năm. Ông còn mạnh mẽ hơn cả Tần Dao, chưa kể đám người Yến Vũ Hàn đang nhìn chằm chằm, hệt như đang xem một trò đùa khôi hài nào đó.



Dường như bọn chúng cũng không vội đối phó Tần Xuyên và Tần Dao, mà như thể đang chờ đợi điều gì đó.



Tần Vấn Thiên bước lên phía trước, nhưng lại bị Mục Nhu kéo lại, chỉ nghe Mục Nhu thì thầm khuyên nhủ:



- Tần Dao đã sa lầy rồi, ngươi không thể tự chui đầu vào rọ nữa.



Nếu như lúc này Tần Vấn Thiên lại nhúng tay thì đám người Yến Vũ Hàn sẽ có lý do để đối phó với Tần Vấn Thiên.



Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hai bóng người trong giáo trường, Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn sang Mục Nhu, nói khẽ:



- Thấy cha mình như vậy mà còn muốn nhẫn nhịn, sao xứng làm người!



Vừa mới dứt lời, cơ thể Tần Vấn Thiên lao nhanh ra, hắn bước nhanh vào giáo trường trong ánh nhìn đầy kinh ngạc của mọi người. Mục Nhu nhìn bóng lưng nọ mà ngây ngẩn cả người, nam nhi Tần phủ đều cứng rắn như thế.



- Hửm?



Thấy Tần Vấn Thiên lao vào thì tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Tần Xuyên và Tần Dao cũng không hiểu nổi.



Nhưng chỉ trong chốc lát, đáy mắt Yến Vũ Hàn lóe lên nụ cười lạnh lẽo, tên mang mặt nạ kỳ lân này cũng đang tự tìm đường chết.



- Bằng hữu, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi đi đi!



Tần Xuyên vừa giết một con yêu thú, sau đó nói với Tần Vấn Thiên. Thế nhưng Tần Vấn Thiên không trả lời, thân pháp lay động, đánh chết tươi một con yêu thú cường đại.



Lúc này đám yêu thú trên giáo trường bị xử lý dần dần, nhưng chung quanh giáo trường đang có rất nhiều binh lính đang cầm cung tiễn trong tay chỉa thẳng về phía bọn họ.



- Hiện tại còn muốn chạy à?



Yến Vũ Hàn cười lạnh thành tiếng, vừa thấy bọn họ chạy về phía trước thì lập tức lao thẳng tới chỗ ba người Tần Vấn Thiên.



Hắn đã đánh tay đôi cùng với tên mặt nạ kỳ lân này hai lần mà chưa thể thắng được, đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với người như hắn.



Kiếm khí trên người Yến Vũ Hàn cực kỳ đáng sợ, phát ra từng tiếng gầm lớn, thân thể của hắn lao tới cực kỳ cuồng mãnh, ngón tay điểm vào trong không khí tựa như muốn triển khai sức mạnh thần thông đến mức tận cùng.



Tần Vấn Thiên giẫm chân lao ra, Luân Mạch rít gào, lòng bàn tay ngưng tụ lực lượng vô tận, đột nhiên phóng thẳng ra không thèm che giấu Luân Hải Ấn nữa.



- Giết!



Yến Vũ Hàn tức giận gầm lên, bộc phát Tinh Hồn. Đây là một trong những thủ đoạn tấn công mạnh nhất của hắn, uy lực hết sức đáng sợ, nhưng chưởng ấn khủng bố do Tần Vấn Thiên đánh ra lại như có thể bao trùm lấy tất cả, sức phá hủy cực mạnh, lực phản chấn mạnh mẽ xé rách quần áo trên người cả hai.



Từng tiếng răng rắc truyền ra, mặt nạ kỳ lân trên mặt Tần Vấn Thiên bị kiếm khí xé nát để lộ ra gương mặt thật sự.



Gương mặt anh tuấn yêu dị mang theo ý chí cứng cỏi, lúc này đôi mắt của thiếu niên đã tràn ngập sát cơ băng giá.




- Tần Vấn Thiên!



Yến Vũ Hàn phun ra từng chữ nhuốm đầy sát khí, hắn hoàn toàn không thể ngờ được đối thủ mà bản thân mấy lần không thể đánh bại lại chính là Tần Vấn Thiên mà mấy tháng trước đã bị hắn làm nhục.



Những tên đệ tử quý tộc khác vừa thấy Tần Vấn Thiên thì quá sửng sốt, đối tượng bị trêu chọc cách đây không lâu tại bữa tiệc và cũng là tên điên cuồng ngang ngược trong truyền thuyết của học viện Đế Tinh vậy mà đã lợi hại đến mức này rồi.



Sắc mặt Sở Linh cực kỳ khó coi, vốn dĩ cô cực kỳ khinh thường Tần Vấn Thiên nhưng đột nhiên cô lại phát hiện ra rằng thực lực của Tần Vấn Thiên đã mạnh hơn cô rất nhiều. Điều nay làm cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.



- Hắn lợi hại đến vậy sao.



Liễu Nghiên thì thào, dường như trong lòng có cảm giác hụt hẫng.



- Vấn Thiên.



Tần Xuyên vừa thấy người ban nãy chính là Tần Vấn Thiên thì trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là vì trong vòng chưa đầy một năm mà Tần Vấn Thiên đã có sức chiến đấu mạnh mẽ nhường này.



- Vấn Thiên, ai bảo ngươi tới đây?



Gương mặt Tần Dao trắng bệch, cô không thể ngờ được rằng Tần Vấn Thiên cũng sẽ xuất hiện tại nơi này.



Tần Vấn Thiên xoay đầu lại mỉm cười nhìn hai người, nét lạnh lùng trong mắt đã tan mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng:



- Phụ thân, tỷ.



- Làm càn! Đi ngay cho ta!



Tần Xuyên tức giận quát to khiến Tần Vấn Thiên cứng người lại.



- Ở lại cho ta, giết!



Thanh âm Yến Vũ Hàn vừa dứt thì có một nhóm cường giả vội vàng lao về phía họ. Tần Vấn Thiên lại đối đầu với Yến Vũ Hàn lần nữa, kiếm khí tung hoành, chưởng ấn tung ra liên tục điên cuồng giao nhau.



- Liễu Nhạc, ngươi đi giết hắn thì coi như lập được công lớn, trải sẵn đường cho tương lại của ngươi.



Diệp Triển cất tiếng thuyết phục Liễu Nhạc, gương mặt Liễu Nhạc hơi cứng lại, liếc nhìn Diệp Triển rồi gật gật đầu thật khẽ, tay cầm một thanh kiếm thần binh sắc bén đi về phía trước.



Liễu Nghiên thấy tình cảnh này thì trong lòng hơi hoảng sợ, lộ ra vài phần yếu đuối nhu nhược, rồi nhìn thật sâu vào Tần Vấn Thiên nhưng lại không nói gì cả.



Tần Xuyên cũng có đối thủ của mình, hắn biết rõ đám người bên ngoài Hắc Bảo muốn lấy tính mạng của bọn họ rất dễ dàng, nhưng lại chậm chạp không chịu ra tay cũng là vì suy đoán buồn cười kia.



- Vấn Thiên, con đã mạnh đến mức này rồi.



Giờ phút này, cả người Tần Xuyên hết sức bẩn thỉu, nhưng khi cặp mắt kia nhìn bóng lưng của thiếu niên thì lại cực kỳ sáng ngời dường như còn ươn ướt.



Tần Xuyên hắn có con trai con gái như thế thì không còn đòi hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể thở dài trong lòng rằng hoàng quyền quá mức vô tình.



Lúc Yến Vũ Hàn và Tần Vấn Thiên đại chiến thì có vài người kéo nhau vây quanh, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.



Lúc này đây hai người lại tiếp tục liều mạng ra chiêu công kích, lợi kiếm giằng co cùng chưởng ấn, cả hai đều đang dốc hết sức mình.



- Cơ hội đây rồi!



Đám người Liễu Nhạc thấy cảnh này thì đều tập trung cao độ, tên Tần Vấn Thiên này tự đưa đến cửa, phải giết cho bằng được.



Thấy đám người trái phải đều đang tấn công mình, Tấn Vấn Thiên tức giận gầm lên với một tên trong số đó:



- Cút đi!



Thần nguyên khủng bố phun ra từ trong miệng hắn mang theo một chưởng ấn đáng sợ khác, đập người đó bay ra ngoài.



Cùng lúc đó hắn tinh mắt nhìn thấy kiếm của Liễu Nhạc đang đâm tới từ phía khác. Hắn chỉ có thể cầm nã thủ chộp lấy thanh kiếm kia, nhưng lại bị kiếm khí của Yến Vũ Hàn đâm thủng, tạo thành một lỗ máu trên thân thể. Đồng thời cơ thể của Yến Vũ Hàn cũng bị đẩy lùi, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, công kích từ chưởng ấn của Tần Vấn Thiên thực sự rất đáng sợ.




Tần Vấn Thiên không nhìn lỗ máu trên cơ thể mình, hắn dời mắt nhìn chằm chằm Liễu Nhạc, tay của hắn vẫn đang nắm chặt kiếm của đối phương.



Liễu Nhạc nhìn trái nhìn phải, phát hiện hiện giờ chỉ còn một mình mình thì thần sắc cứng lại, rồi nhìn Tần Vấn Thiên khuyên:



- Tần Vấn Thiên, ta cũng không còn cách nào khác. Vì tương lại của em gái ta, dù sao thì ngày hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi, nếu như ngươi thật sự có ý với Liễu Nghiên thì chi bằng giúp ta đạt được mục đích đi.



Tần Vấn Thiên quét mắt liếc sang Liễu Nhạc với vẻ đầy lạnh lẽo, bàn tay run mạnh, giật lấy thanh kiếm của đối phương, tay hắn nắm chặt mũi kiếm, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Liễu Nhạc:



- Niệm tình nghĩa trước kia, ta sẽ không giết ngươi, cút ngay đi!



Thân thể Liễu Nhạc hơi lùi về sau, nhưng dường như vẫn muốn đối phó với Tần Vấn Thiên chứ không chịu thôi.



- Ngươi đúng là đồ ngốc.



Xa xa có hai bóng người duyên dáng chạy tới, chính là Mạc Khuynh Thành và Nặc Lan.



- Tần Vấn Thiên, Khuynh Thành đã nói với ngươi rồi, ngươi không nợ Liễu Nghiên điều chi cả, vì sao ngươi lại đần độn đến mức này chứ. Ngày đó tại khu rừng ngoại thành Thiên Ung, chính Khuynh Thành cô ấy cho ngươi ăn đan dược, nấu thuốc cho ngươi uống, vừa thấy đám người Liễu Nghiên xuất hiện thì ta và Khuynh Thành mới rời khỏi đó, Liễu Nghiên bất quá chỉ đi ngang qua nhìn thấy ngươi mà thôi.



- Ngươi đúng ngu xuẩn mà.



Dường như Nặc Lan cực kỳ tức giận, cái tên này không biết quý trọng bản thân gì cả. Loại người như Liễu Nhạc muốn giết hắn mà hắn lại niệm tình nghĩa với Liễu Nghiên, đúng là kẻ ngu ngốc.



Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên từng hồi, ánh mắt lập tức nhìn sang dung nhan xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành.



Mạc Khuynh Thành đứng nơi đó, vẻ đẹp vẫn rạng ngời như cũ, chỉ thấy cô gật đầu xác nhận rồi nói:



- Tiểu gia hỏa bên cạnh ngươi dẫn ta đến chỗ ngươi, đây cũng là lý do vì sao nó nhận ra ta.



Tần Vấn Thiên nhớ đến hôm mới tới hoàng thành, đó cũng là lần đầu tiên hắn chính thức nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, Tiểu Hỗn Đản quả thực đã nhào vào trong kiệu của đối phương.



Ánh mắt của hắn không thể không nhìn về phía Liễu Nghiên, hỏi:



- Thì ra lúc ở ngoài thành Thiên Ung thật sự không phải cô cứu ta.



Liễu Nghiên lộ ra vẻ mù mịt, ca ca Liễu Nhạc của cô luôn khăng khăng khẳng định với cô rằng Tần Vấn Thiên rất thích cô, cho nên đối xử tốt với cô. Cô căn bản không biết Tần Vấn Thiên đây là vì trả ơn, đúng là cô không hề cứu Tần Vấn Thiên, cô chỉ đi ngang qua chỗ đó mà thôi.



Lúc này nghe được cuộc đối thoại giữa Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên thì dường như cô đã hiểu mọi chuyện, thì ra tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi.



Thấy vẻ mặt của Liễu Nghiên thì Tần Vấn Thiên đã hiểu rõ mọi chuyện.



Gương mặt Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười, nụ cười của hắn lúc này có phần yêu dị.



- Thì ra chúng ta chỉ gặp mặt nhau mà thôi.



Tần Vấn Thiên mở miệng nói.



Vừa dứt lời, hắn nhìn về phía Liễu Nhạc thái độ ngập tràn trào phúng và giễu cợt:



- Ta đã từng cứu mạng các ngươi trong Hắc Ám Sâm Lâm, ta không có quyền can thiệp cuộc sống của các ngươi, ta cũng chẳng cần biết các ngươi muốn gia nhập vào thế lực gì, vốn dĩ chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi. Nhưng ta không thể hiểu được vì sao ngươi lại không biết xấu hổ đến mức này, bảo ta cho ngươi giết chết đổi lấy tương lai cho ngươi, hoang đường lắm thay.



Hắn nói xong thì cất bước đi về phía trước, mỗi bước chân lại bùng nổ sát ý điên cuồng, làm cho vẻ mặt của Liễu Nhạc cực kỳ khó coi, đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi.


Bình luận

Truyện đang đọc