VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 113: KHÁCH KHÔNG MỜI

“Không phải anh chơi đùa mà là đang mở rộng vòng bạn bè, em có hiểu tư tưởng ấy không?” Viễn Đan lập tức đuổi theo Nguyệt Nguyệt, con nhóc này lại dám vạch trần cậu, thật là quá đáng.

“Đùa gì cơ, tư tưởng gì cơ?” Thịnh Trình Việt bất chợt cao giọng, khiến Viễn Đan đang đuổi theo Nguyệt Nguyệt cũng phải đứng lại, ngước đầu lên nhìn. Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt cũng đang nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

“Con còn bé mà không lo học hành, lại còn trêu đùa con gái nhà người ta, còn nói gì mà tư tưởng nữa chứ, con đúng là giống hệt ba con, xem mẹ dạy dỗ con thế nào.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên định đi đến đánh Viễn Đan, song cậu bé đã co giò chạy mất rồi.

Thịnh Trình Việt nghe thấy câu “giống hệt ba con”, sắc mặt anh thoắt thay đổi. Thì ra trong tiềm thức của Tiêu Mộc Diên, cô vẫn luôn nhớ về ba của Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, nếu không, sao cô lại thốt ra từ “ba” thuận miệng đến thế.

“Chú đẹp trai, chú mau cứu cháu với. Nếu chú có thể cứu cháu khỏi tay mẹ cháu, cháu sẽ vô cùng cảm kích, sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân cứu mạng của chú.” Câu nói của Viễn Đan khiến biết bao người nhìn theo.

Tiêu Mộc Diên thấy đông người đang quan sát họ đành bỏ qua cho Viễn Đan, chờ về nhà sẽ dạy dỗ thằng nhóc con này một trận, nó quá đáng thật đấy.

Thịnh Trình Việt chỉ khẽ cong khóe môi đầy ưu nhã, không nói gì cả. Chẳng qua tâm trạng của anh hơi chùng xuống, rốt cuộc ba Viễn Đan là ai? Ngày xưa Tiêu Mộc Diên và ba Viễn Đan kết hôn thế nào và ly hôn ra sao, hơn nữa tại sao tòa án lại trao quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho Tiêu Mộc Diên?

Thịnh Tuấn Hạo nhìn mẹ con họ đuổi bắt, trong lòng bỗng trào dâng nỗi chua xót. Thật ra cậu đang hâm mộ, hâm mộ Viễn Đan có thể thẳng thắn nói chuyện với Tiêu Mộc Diên như vậy, có câu nói đánh là thương, mắng là yêu, cho nên vừa rồi mẹ đòi đánh Viễn Đan cũng chính là thương cậu ấy.

“Chú đẹp trai, vừa rồi chú không ra tay giúp đỡ cháu, thật đúng là thiếu suy nghĩ.” Giọng nói Viễn Đan đầy bất mãn, cậu cứ ngỡ Thịnh Trình Việt có thể giúp đỡ mình, như vậy ít nhất cậu có thể cảm nhận được chút tình thương của cha, song cuối cùng cậu vẫn phải thất vọng.

Thịnh Trình Việt cau mày, ở nơi công cộng thế này, làm gì có chuyện Tiêu Mộc Diên đánh con thật. Cùng lắm cô chỉ dọa dẫm thằng bé thôi, anh đã sớm đoán được điều này rồi, vì vậy có cần thiết phải ra tay không?

“Mẹ cháu sẽ không đánh cháu đâu. Nếu mẹ cháu đánh thật thì làm sao có chuyện chú không cứu chứ?” Thịnh Trình Việt nói đầy yêu chiều. Anh thấy thích Viễn Đan một cách khó hiểu, thằng nhóc này có vẻ giống anh hồi bé phết nhỉ?

“Mẹ, vừa rồi Viễn Đan muốn đánh con, may mà anh Tuấn Hạo cứu con đấy.” Nguyệt Nguyệt tố cáo Viễn Đan.

Tiêu Mộc Diên xoa đầu Nguyệt Nguyệt, lừ mắt với Viễn Đan rồi nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo. Hiện giờ Nguyệt Nguyệt chẳng gọi Viễn Đan là anh nữa mà trái lại gọi anh Tuấn Hạo, còn Viễn Đan chẳng có giống anh trai một chút nào cả.

“Anh đánh em bao giờ, em đừng có đổ oan cho anh nữa.” Viễn Đan bất mãn bĩu môi. Sao hôm nay cậu xui xẻo vậy, chỗ nào cũng gặp trắc trở, cậu phải xem lại lịch mới được, đừng bảo hôm nay là ngày không nên ra ngoài đấy chứ?

“Hôm nay cháu chơi vui lắm, đây là lần đầu tiên con ra ngoài chơi đấy.” Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên cất lời. Từ trước đến giờ cậu chưa được ra ngoài chơi, bởi vì Thịnh Trình Việt không cho đi, không ngờ bên ngoài chơi vui đến vậy. Với lại lúc vào nhà ma sợ hú hồn, từ nhỏ cậu đã ngủ một mình, đã sớm rèn luyện được tính tự lập.

Tiêu Mộc Diên nắm bàn tay nhỏ bé của Thịnh Tuấn Hạo, cười khe khẽ, hiện lên lúm đồng tiền mê người, đôi mắt chất chứa yêu thương.

“Nếu Tuấn Hạo thích, sau này dì Tinh sẽ thường xuyên đưa cháu đi chơi được không?” Giọng điệu Tiêu Mộc Diên tỏ rõ sự lấy lòng, từ tận đáy lòng cô đều muốn bù đắp cho đứa bé này.

“Vâng, dẫn cả Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đi nhé.” Thịnh Tuấn Hạo cười nhìn Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan.

Mặt Thịnh Trình Việt sa sầm, thằng nhóc con này lại dám ngó lơ anh, chẳng lẽ sau này bốn người họ đi chơi mà không gọi anh sao? Như vậy đâu có được.

“Còn ba thì sao?” Thịnh Trình Việt bất mãn nói, giọng điệu có vẻ bực dọc.

Bấy giờ Thịnh Tuấn Hạo mới nhìn về phía Thịnh Trình Việt, lúc nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hơi thay đổi. Cậu lại quên mất người cha này, với tính tình của ba, chắc chắn ba sẽ không tha cho cậu đâu.

Tiêu Mộc Diên trông thấy tình cản này, lập tức bảo vệ Thịnh Tuấn Hạo: “Ý của Tuấn Hạo là anh phải đi làm rất bận rộn, nào có thời gian chơi với bọn em chứ? Cho nên nó mới không nhắc đến anh.” Tiêu Mộc Diên giải vây, thật ra thì không có Thịnh Trình Việt càng vui, bốn mẹ cn cô càng chơi thả ga, không cần kiêng kỵ gì cả, muốn chơi thế nào thì chơi.

“Anh không bận, sau cuộc thi quốc tế ngày mai anh càng ít việc hơn, cho nên Tiểu Diên Diên đi đâu thì anh sẽ đi đấy.” Thịnh Trình Việt nhoẻn miệng, anh muốn cùng cô đi tìm mẹ của cô.

Tiêu Mộc Diên không nói gì, Thịnh Trình Việt đang chỉ chuyện đi tìm mẹ cô, bởi khi tìm được mẹ rồi, cô phải vĩnh viễn sống với anh. Đây là điều kiện cô đã đồng ý với anh, chờ đến ngày Cao Ngọc Mai quay về cũng chính là lúc cô phải ra đi.

Thật ra đôi khi Tiêu Mộc Diên vẫn nghĩ, cô không thể lún sâu như vậy được, cô sợ mình sẽ không tìm được lối về mất, cô sợ mình sẽ mất đi chính mình.

“Dì Diên dì thích chụp ảnh phải không? Dì xem kìa, đằng trước có chỗ chụp ảnh đấy.” Thịnh Tuấn Hạo vươn tay chỉ vào người đàn ông đang cầm máy ảnh đằng trước. Thật ra từ nhỏ đến lớn cậu chưa chụp ảnh bao giờ, hơn nữa ba cũng không chụp ảnh với cậu nên cậu luôn hâm mộ ba mẹ người khác. Cuối cùng hôm nay cậu có thể chụp ảnh cùng ba mẹ rồi.

“Đúng đấy. Con muốn chụp ảnh với anh Tuấn Hạo.” Nguyệt Nguyệt lập tức kéo tay Thịnh Tuấn Hạo, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Viễn Đan thở dài ngao ngán, sao em gái cậu lại nhiệt tình với Thịnh Tuấn Hạo vậy nhỉ, chẳng lẽ con bé quên mất ai mới là anh trai thật sự của nó sao?

“Ha ha, hai đứa này xứng đôi phết đấy, sau này nhất định phải để Nguyệt Nguyệt làm con dâu của anh!” Thịnh Trình Việt cười nhẹ, anh rất thích Nguyệt Nguyệt, bởi vì Nguyệt Nguyệt trông rất giống Tiêu Mộc Diên, tính cách cũng thuộc dạng anh thích, cho nên anh phải có cô con dâu này bằng được.

“Nguyệt Nguyệt tuyệt đối không kết hôn với Tuấn Hạo đâu, bởi vì Tuấn Hạo có một người cha như anh vậy.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói. Cô cố dằn lại tâm trạng kích động, cô tự nhủ với lòng rằng không thể kích động, không thể để Thịnh Trình Việt nhìn ra sơ hở.

“Anh thì làm sao? Em xem anh nhiều tiền lại đẹp trai, Nguyệt Nguyệt gả vào nhà anh chắc chắn không phải chịu vất vả gì cả, dù sao cũng hơn là sống với em.” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên rồi nhìn sang Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo, càng nhìn càng thấy bọn trẻ đẹp đôi, càng nhìn anh càng thích Nguyệt Nguyệt.

“Được rồi, anh đẹp trai lại nhà giàu, Nguyệt Nguyệt nhà em không xứng với Tuấn Hạo nhà anh, thế này đã được chưa.” Tiêu Mộc Diên không muốn nói mãi về đề tài này với anh nữa, dù sao Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo đều biết cả rồi.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, thái độ của cô là thế nào vậy? Anh đâu có nói Nguyệt Nguyệt không xứng với Tuấn Hạo, chính cô nói vậy mà, sao giờ cô lại giận.

“Vừa rồi coi như anh nói sai, anh xin lỗi Tiểu Diên Diên, Tiểu Diên Diên đừng giận nữa được không?” Thịnh Trình Việt đành nhượng bộ. Cô hay giận thật đấy, hơi tí là giận, nhưng bình thường anh đều chịu được cô hết.

Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt đột nhiên nói xin lỗi mình, điều này khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều, nhưng cô vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ưỡn ngực đi thẳng về phía trước.

Thịnh Trình Việt nhìn hành động của cô thì cạn lời, cô đúng là càng ngày càng đáng yêu.

“Gia đình anh chị toàn trai xinh gái đẹp thôi.” Thợ chụp ảnh hết lời ca ngợi, ông ấy chụp ảnh cả đời mà vẫn chưa gặp được năm người nào đẹp như hôm nay.

“Đương nhiên rồi, ông không xem ba… mẹ cháu là ai à!” Viễn Đan lau mồ hôi hột vì câu nói vừa rồi của mình. Cậu suýt nữa thì nói hớ rồi, cậu cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, không cần nhìn cũng biết là mẹ.

Tiêu Mộc Diên cũng căng thẳng, sợ thằng nhóc Viễn Đan này nói ra gì đó.

“Ba mẹ cháu đúng là một điển trai một xinh đẹp, cho nên mới sinh ra các cháu đẹp thế chứ, nào, cười lên…”

“Tạch tạch!”

“Nào, mọi người thay đổi tư thế, cười nào…” Thợ chụp ảnh liên tục điều khiển, nhìn những nhân vật đẹp đến chói mắt phía trước, sau đó lại “tạch tạch!”, chụp lại hình ảnh tươi đẹp này.

Họ chụp một đống ảnh, phần lớn đều có cả 5 người, bởi vì đây là yêu cầu của Tiêu Mộc Diên, và dĩ nhiên cũng là yêu cầu của bọn trẻ. Thịnh Trình Việt nhìn họ vui sướng như vậy, đương nhiên cũng chiều theo.

Tiêu Mộc Diên vừa xem ảnh vừa cười khúc khích, trong lòng còn có nỗi kích động mơ hồ. Đây chính là gia đình năm người của họ, liệu gia đình họ có hạnh phúc mãi về sau không?

“Dì, dì nhìn tấm này này, dì cười đẹp quá.” Thịnh Tuấn Hạo chỉ vào tấm ảnh và nói với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cúi đầu nhìn tấm ảnh trên tay cậu bé. Cô trong ảnh cười rất rạng rỡ, song khi ánh mắt cô nhìn sang Thịnh Trình Việt trên tấm ảnh thì bỗng bật cười.

Hiển nhiên Thịnh Trình Việt cũng phát hiện ra tấm ảnh kia. Trông thấy Tiêu Mộc Diên cười to mà chẳng hề giữ ý, anh vô cùng tức giận. Sao cô có thể như thế chứ? Đó là bức ảnh xấu nhất của anh, lúc đang chụp thì có một con ong bay đến trước mặt anh, anh đang nhìn con ong kia với ánh mắt sợ hãi, sợ con ong kia sẽ chích anh vậy.

“Chú đẹp trai trong tấm ảnh này buồn cười quá, cháu muốn dán ảnh của chú ở đầu giường, mỗi ngày trông thấy vẻ mặt của chú đẹp trai trong tấm này là cháu lại vui vẻ.” Viễn Đan cười tinh ranh, đôi mắt chan chứa nét cười. Có lẽ cậu chưa bao giờ vui vẻ như lúc này, có ba mẹ cùng ở bên cạnh, hơn nữa còn có cả Thịnh Tuấn Hạo và Nguyệt Nguyệt, nếu cứ hạnh phúc mãi thế này thì tốt biết bao.

Âu Vũ Đình vốn định đi có việc nhưng không ngờ lại gặp Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt ở đây. Lúc trông thấy nụ cười hạnh phúc trên môi Tiêu Mộc Diên, anh ấy sửng sốt đôi chút. Trong trí nhớ của anh ấy, đây là lần đầu tiên cô cười rạng rỡ thế này, bởi vì cô ấy và Thịnh Trình Việt đã đến với nhau nên hạnh phúc đến vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc