VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 697: NIỀM VUI XUẤT HIỆN

Thịnh Trình Việt định đến ngồi cùng cô, nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại gọi điện đến.

“Tổng giám đốc, nhiệm vụ sáng nay mà anh giao cho tôi, bây giờ có cần tiếp tục hành động không?”

Lâm Phong vẫn đang đợi lệnh của anh.

Thịnh Trình Việt suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra một chữ “được”.

“Vậy tôi biết rồi, tổng giám đốc, tôi biết mình phải làm gì.”

Sau đó, Lâm Phong vội vàng đi chuẩn bị.

Nhưng lúc cúp máy xong, Thịnh Trình Việt mới phát hiện vừa nãy còn đang ngồi ghế đá mà giờ không biết cô đã chạy đi đâu rồi, sao cô lại ham chơi như vậy chứ? Giống như một đứa trẻ vậy, chỉ cần không chú ý một lúc, là lại không thấy đâu.

Có điều chỉ cần cô cảm thấy vui là được, không biết cô lại đi chơi trò gì nữa.

Tuy anh cũng không giải tán hết những người trong công viên đi, nhưng cũng đã sai Lâm Phong phân tán bớt một số người đi rồi, dù sao anh cũng không hi vọng có quá nhiều người làm phiền đến bọn họ, từ từ giải tán đi là được.

Nếu không anh cũng không biết phải làm sao mới có thể trông chừng được cô.

Hôm nay vì muốn cho cô chơi thật thỏa thích nên anh cứ bám theo Tiêu Mộc Diên, nào ngờ giờ anh đi tìm cô một lúc rồi cũng không thấy cô đâu, rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Thật sự là không trông chừng không được.

Lúc anh định gọi điện thoại cho Lâm Phong, thì anh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang ngồi trên thành hồ cạnh đài phun nước, hình như cô rất thích đài phun nước.

Trông cô cực kì yên tĩnh, giống như đang rất hưởng thụ ánh nắng.

Anh định bước qua đó nhưng sau anh lại đứng ở một góc lặng lẽ quan sát cô.

Mặt trời sắp lặn. Tiêu Mộc Diên cứ nằm dài trên bãi cỏ, lặng lẽ tắm nắng, cô không biết là đã bao lâu rồi cô không được hưởng thụ sự yên tĩnh như vậy, chắc có lẽ do dạo gần đây cô không ra ngoài đi dạo, mới khiến cho bản thân chịu áp lực như vậy, có điều, cũng đã lâu rồi cô không được thư giãn hít thở, có lẽ là vì cô quá nhớ bọn trẻ rồi, nên luôn cảm thấy trong nhà thiếu đi một phần sinh khí.

Nhưng mà cô quá hiểu con người Thịnh Trình Việt, anh chỉ muốn trải qua thế giới chỉ có hai người với cô, cô không hiểu sao một người trưởng thành như anh lại còn đi ghen với cả lũ trẻ, cô thật sự rất nhớ chúng.

Cũng không biết giờ bọn trẻ thế nào rồi? Có khi nào lại đánh nhau không? Ăn uống ngủ nghỉ tốt không, bà ngoại có chăm tốt không? Chắc là chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Sở dĩ cô chọn đi tới công viên để tản bộ cũng là vì trong công viên chứa đựng rất nhiều ký ức vui vẻ giữa cô và bọn trẻ. Với lại, ở công viên đông người, đông tiếng nói tiếng cười trẻ con, nghe những tiếng cười trong trẻo ấy, cô liền cảm giác cả thế giới bỗng trở nên tươi đẹp.

Vậy nên cả ngày hôm nay cô cảm thấy rất hạnh phúc và ngọt ngào.

Nhưng mà bây giờ cô lại đang ngồi ngắm cảnh hoàng hôn mĩ lệ. Cô cũng không biết bản thân đã bao lâu rồi không được ngắm phong cảnh như thế, trước giờ Thịnh Trình Việt luôn quấn lấy cô, tuy cô không bài xích, nhưng cô và anh bên nhau lâu như vậy rồi, cô vẫn cần không gian riêng cho riêng mình chứ.

Có điều hôm nay cô đã rất thỏa mãn rồi, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô chơi trò chơi, cảm nhận sự vui vẻ một mình, vì vậy bây giờ cũng không có gì để tiếc nuối nữa cả.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhớ ra, hôm nay ra ngoài cả ngày, cô quên không nói với Thịnh Trình Việt một tiếng, không biết anh có lo cho cô không? Dù sao thì nhân lúc anh chưa ngủ dậy, cô xuống vườn đi dạo, rồi lại không ăn trưa, cũng không báo với anh mà chạy đến công viên, chắc anh sẽ nổi một trận lôi đình cho xem.

Lúc Tiêu Mộc Diên định gọi điện thoại báo cho anh thì phát hiện, ra ngoài vội quá cô quên đem theo điện thoại. Mà lúc đến công viên, cô còn cho tài xế về trước, nếu tài xế không nói với Thịnh Trình Việt thì chẳng phải cô phải đi bộ về sao?

Chỉ trách bản thân quá sơ ý, ra ngoài lại quên đem điện thoại.

Lúc cô quay người tìm bốt điện thoại công cộng để gọi thì cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

Đúng là người đàn ông cô vừa nhớ đến ban nãy đây rồi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, Tiêu Mộc Diên không thể kiềm được sự vui mừng của mình, chạy qua đó nhào lên ôm anh.

Gương mặt Thịnh Trình Việt lúc này lộ ra nụ cười thỏa mãn, xem ra người phụ nữ này thích hợp nuôi thả hơn, dù sao cũng đã rất lâu rồi anh không thấy cô chủ động như vậy.

“Xem ra, xa nhau một lúc cũng tốt, nếu không em cũng sẽ không chủ động nhào vào lòng anh như vậy.” Thịnh Trình Việt nửa đùa nửa thật nói.

Tiêu Mộc Diên nghe xong liền cảm thấy vô cùng vui mừng: “Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây? Em nhớ rõ là em không nói với ai trong nhà cả mà.”

“Nếu như đến vợ của mình mà anh cũng không tìm được, vậy anh có còn là Thịnh Trình Việt nữa không? Em cũng không xem xem anh là ai.” Thịnh Trình Việt bày ra vẻ mặt ‘mau khen anh đi’.

Lúc này Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng vui vẻ yên lòng, vốn dĩ cô định trêu anh một chút nhưng lại cảm thấy giây phút này, anh thật sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô bèn nhón chân lên, trực tiếp tặng anh một nụ hôn nồng nàn.

Thịnh Trình Việt sao có thể bỏ qua cho một nụ hôn lãng mạn như vậy được nên anh cũng ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên, nồng nhiệt đáp lại cô.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ, hai người hôn nhau đắm đuối, đẹp như một bức tranh, khiến người khác không thể rời mắt.

Mãi lâu sau hai người mới lưu luyến tách nhau ra.

Khi Tiêu Mộc Diên ý thức được nơi đây là công viên, thì đột nhiên lại trở nên xấu hổ, vội vã vùi mặt vào trong lồ ng ngực của anh, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Thịnh Trình Việt thấy rõ vẻ mặt ngại ngùng của cô.

“Ban nãy lúc hôn anh em nồng nhiệt thế mà, giờ lại xấu hổ à.” Thịnh Trình Việt nhìn gương mặt đỏ ửng của cô liền không nhịn được trêu chọc.

“Được rồi, chúng ta mau chóng trở về đi, anh đừng có ở đây trêu em nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy người đàn ông trước mặt này luôn nói những điều không nên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc