VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 282: CHỒNG MỚI CHẾT NĂM NAY

“Sao tôi lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên rất rõ ràng, bản thân không quen biết người trước mắt này.

Người đó cẩn thận nghĩ một chút: “Hôm qua cô ngất trên bãi cát, bố mẹ tôi nhặt cô về.”

Bãi cát? Trước mặt Tiêu Mộc Diên hiện lên hình ảnh biển xanh vô cùng vô tận, bỗng cảm thấy choáng váng.

Cô nhớ vì tâm trạng không tốt, vì thế mới ra ngoài biển, vì nghe nói nếu cảm thấy tâm trạng không vui, nên ra biển, biển xanh sẽ khiến người ta bình tĩnh, thoải mái.

Cô bắt chước mọi người, cởi giày, dẫm lên chỗ nước cạn

Một cảm giác lạnh buốt dâng lên, đến giờ cô vẫn nhớ rõ ràng. Còn về vì sao lại ngất đi, cô nhớ lúc giẫm lên chỗ nước cạn, thấy biển xanh mênh mông, lúc đầu không thấy gì, dần dần cô đột nhiên cảm thấy nước biển cuốn mình đi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Cô xoay người, phát hiện mọi thứ ngày càng xa mình.

“Cái này là say sóng?” Tiêu Mộc Diên lẩm bẩm.

Tiếng Tiêu Mộc Diên rất nhỏ, không nghe rõ cô nói cái gì. Người kia lại nói:

“Không biết vì sao cô phải đến bờ biển, bác sĩ nói còn may thể chất cô khá tốt, đứa trẻ trong bụng cũng kiên cường, nếu không chắc chắn không giữ được.”

Tiêu Mộc Diên nghe tới đây, lập tức giơ tay xoa lên bụng mình, cách một lớp da chào hỏi đứa trẻ. Sau khi cảm nhận được sự tồn tại của nó, chầm chậm nở nụ cười.

Người kia ở nhìn nụ cười như hoa của Tiêu Mộc Diên, cũng bất tri bất giác cười theo. Mỗi lần thấy bà bầu như này, tâm trạng bản thân cũng bất giác tốt lên, chỉ cảm thấy thật thần kì, một thân mình mảnh mai như vậy, còn mang trong mình một sinh mệnh khác.

“Cô gái, cô rất xinh.”

Trên mặt Tiêu Mộc Diên vẫn cười như cũ, lông mày cong cong, có thể khiến người khác bị thu hút.

“Tôi là Lâm Linh, cô có thể gọi tôi là Linh Linh.” Người trước mặt đột nhiên đưa tay ra với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên do dự một chút, lại nghe thấy Lâm Linh nói.

“Tôi là nữ, thích nam giới.”

Tiêu Mộc Diên nghe lời Lâm Linh nói, cảm thấy có chút ngại ngùng, vì thế nắm lấy bàn tay trước mặt.

“Nhà cô ở đâu vậy? Nói với tôi, tôi có thể nhờ bố tôi đưa cô về nhà.” Lâm Linh nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy một thứ từ phía sau đưa tới trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Đây là điện thoại của cô, thế nhưng bị ngấm nước hỏng rồi.”

Tiêu Mộc Diên nhận lấy điện thoại, nhưng cảm thấy không đau lòng đến thế. Trong điện thoại có một số thứ phiền toái nhưng cô không xóa được, lúc này hỏng rồi thì thôi.

“Tôi là quả phụ, chồng tôi mới chết năm nay, lúc còn sống chồng tôi rất thích biển, tôi nghĩ anh ấy sẽ rất hay tới đây, tôi cũng là lần đầu tiên nghe tới say sóng.”

Tiêu Mộc Diên tùy tiện nói dối, hơn nữa còn là câu chuyện đau thương đáng buồn.

Lâm Linh nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên nói, cảm thương với cô: “Vậy giờ cô có nơi để đi không?”

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Nhà chồng tôi thấy tôi khắc chết chồng mình, cảm thấy tôi là kẻ đen đủi, vì thế đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà, cho dù quay về, cũng chỉ nhận được sự coi khinh của họ.”

Nếu cô vào nhà họ Thịnh, có lẽ sẽ có một đám người coi khinh cô, nói đúng ra thì cô cũng không nói dối.

Trước kia Thịnh Trình Việt từng đưa cô ra biển, lúc đó thật sự rất hạnh phúc, nhưng gần đây, cô cảm thấy bản thân đang sống cuộc sống của một quả phụ, Thịnh Trình Việt cô yêu kia dường như đã chết rồi.

Mà ở nhà, cô luôn nhận thấy ai cũng xem cô là một kẻ đen đủi, mất mặt.

Thịnh Trình Việt đi hết một lượt những nơi mà Tiêu Mộc Diên hay đến, lại phát hiện nơi bình thường cô đi vậy mà lại là chợ và siêu thị.

Anh không biết từ sau khi có giúp việc cô có đi chợ nữa hay không, nhưng vẫn tìm một lượt.

Cuối cùng, anh vẫn tay không trở về, ngồi đần trên ghế đá trong công viên trên đường về nhà.

Hai tay Thịnh Trình Việt ấn huyệt thái dương, không phải là đau bình thường, Tiêu Mộc Diên rốt cuộc đi đâu chứ?

Lúc này, điện thoại của anh vang lên, không hề suy nghĩ anh liền nghe máy.

Cuối cùng Tô Anh gọi được cho Thịnh Trình Việt mặt mày rạng rỡ, đây là lần đầu tiên Thịnh Trình Việt bắt máy của cô ta, đây là một chuyện rất đáng để chúc mừng.

“Anh Trình Việt…”

Khi đầu dây bên kia truyền tới giọng nỉ non, Thịnh Trình Việt không do dự tắt máy, Tiêu Mộc Diên của anh không dùng loại giọng điệu này nói chuyện đâu.

Tô Anh đang muốn hẹn Thịnh Trình Việt đi ăn gì đó, kết quả còn chưa kịp mở lời đã bị tắt máy.

Tô Anh cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, sau đó điên cuồng gọi cho Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt thấy số điện thoại liên tục gọi tới, nhưng lại không có ích, quyết định block luôn.

Vì thế, sau đó Tô Anh gọi lại chỉ nghe thấy:

“Xin lỗi, số máy mà quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Cô không ngờ tới sẽ bị block, liền gọi cho Thịnh Thắng.

“Anh Anh, có chuyện gì vậy?”

Cho dù một giây trước Thịnh Thắng có không vui thế nào, lúc nghe điện thoại của Tô Anh, giọng nói liền trở nên dịu dàng.

Bình thường, lúc này Âu Liên sẽ không vui.

“Chú Thắng, cháu muốn mời anh Trình Việt đi ăn cơm, nhưng cháu không hẹn được, chú giúp cháu được không?”

“Được được được, không có vấn đề gì.” Thịnh Thắng hứa với Tô Anh.

“Vậy cảm ơn chú Thắng nhiều.”

Tô Anh tắt máy, cầm bức ảnh của Thịnh Trình Việt mà cô đòi từ chỗ Thịnh Thắng lúc trước lên, hôn một cái: “Thịnh Trình Việt, anh chỉ có thể là của em.”

Thịnh Trình Việt còn đang rối loạn bỗng cảm thấy một trận ớn lạnh. Vừa rồi nhận được điện thoại của con trai, bảo Tiêu Mộc Diên vẫn chưa về nhà. Người phụ nữ này rốt cuộc đang làm gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Anh lại lái xe quay lại bệnh viện.

Thấy Thịnh Trình Việt hùng hùng hổ hổ tới, không ít người có chút lo sợ. Trọng nhận thức của bọn họ, vị đại ca này không thể nói lí, bọn họ không muốn vì hơi bất cẩn mà mất việc.

“Tổng giám đốc Thịnh, không biết ngài tới là có chuyện gì?” Chủ nhiệm đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt, cảm thấy bỗng dưng lùn đi một chút.

“Bác sĩ sáng nay khám cho vợ tôi giờ ở đâu?”

“Cô ấy đã tan làm rồi.” Chủ nhiệm mang theo nụ cười lễ phép, ra hiệu cho Thịnh Trình Việt nhìn qua đồng hồ, giờ đã muộn rồi, sáng nay chỉ có một bác sĩ trực khoa phụ sản, đều đã làm cả ngày rồi, giờ này đương nhiên đã về nhà.

“Gọi cô ta tới gặp tôi.” Thịnh Trình Việt ra lệnh, sau đó đi vào trong phòng.

Chủ nhiệm chạy theo Thịnh Trình Việt, ông không biết vị Đại Phật này lại có chuyện gì.

“Tổng giám đốc Thịnh, cái đó, bệnh viện có một quy định, không được bắt nhân viên tăng ca vì bất kì lí do nào.”

Thịnh Trình Việt dừng bước, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Gọi – cô – ta – đến – gặp – tôi, nghe rõ chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc