VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 430: LÚC ĐẦU LÀ TỰ NGUYỆN.

“Tại sao anh ấy không tha cho tôi? Chị đùa gì thế?” Thịnh Thảo An tỏ vẻ không có gì để nói.

“Cô nói thử xem, nếu cô làm cho Tiêu Mộc Diên khó chịu trong lòng thì Thịnh Trình Việt có thể bỏ qua cho cô sao?” Trương Bân Bân hừ lạnh một tiếng, sau đó tặng cho Thịnh Thảo An một ánh mắt kiêu ngạo như muốn nói: “Sao nào, bây giờ cô đã tự hiểu mình là ai rồi chứ?”

“Sao tôi lại làm chị dâu khó chịu trong lòng?” Thịnh Thảo An thật không hiểu nổi Trương Bân Bân đang nói gì, vì vậy cơ bản cô cũng không coi sự khiêu khích của Trương Bân Bân ra gì.

“Linh Linh là bạn tốt của chị dâu cô đúng không?” Trương Bân Bân hỏi.

Thịnh Thảo An gật đầu.

“Tôi là bạn thân của chị dâu cô đúng không?” Trương Bân Bân lại hỏi.

Thịnh Thảo An lại gật đầu.

“Vậy không phải đúng rồi à?” Trương Bân Bân vừa nói vừa vứt cho Thịnh Thảo An một ánh mắt khó hiểu.

“Nhưng giữa hai người này có liên quan gì à?” Thịnh Thảo An hỏi.

“Cô có ngốc hay không, nếu cô để cho Linh Linh không vui, lại để cho tôi không vui, vậy cô cảm thấy Tiêu Mộc Diên sẽ vui vẻ à? Tiêu Mộc Diên không vui thì Thịnh Trình Việt sẽ không vui đúng không? Một khi Thịnh Trình Việt không vui sẽ tìm kiếm nguyên nhân khiến Tiêu Mộc Diên không vui, chỉ cần tìm hiểu một chút sẽ tìm đến cô, cô nói xem như vậy có liên hệ gì với cô không?”

Trương Bân Bân nói một đống lời, làm Thịnh Thảo An choáng váng.

“Trương Bân Bân, cô đang luyện tập việc uốn lưỡi ở đây à?”

Trương Bân Bân tỏ vẻ cũng không muốn để ý đến Thịnh Thảo An, cô ấy nói: “Tôi đang tính toán với cô thôi.”

Cuối cùng, Trương Bân Bân lại đến bên cạnh Lâm Linh, nhìn Trương Vân Doanh cách đó không xa và nói: “Kia là anh trai tôi, rất đẹp trai đúng không, vừa rồi trông cô nhìn say mê như vậy là tôi biết rồi. Bây giờ anh tôi đang trong tình trạng độc thân đấy, tôi cảm thấy cô có cơ hội.”

Lúc đầu Thịnh Thảo An còn đang suy nghĩ phải làm sao để đấu với Trương Bân Bân, nhưng sau khi nghe được những lời này, trong nháy mắt cô ta biến thành đồng bọn của Trương Bân Bân.

Thịnh Thảo An nói: “Đúng vậy, những mặt khác của Trương Vân Doanh thì chẳng ra sao nhưng ít nhất anh ta đẹp trai, hơn nữa còn cao, trong túi lại có tiền, cậu đi theo anh ta chắc chắc không chịu thiệt thòi.”

Lâm Linh nhìn hai người trước mắt, mới vừa rồi vẫn còn tranh chấp, một cái chớp mắt lại cùng một chiến tuyến.

Lâm Phong ở bên cạnh, nhìn hết mọi chuyện trước mặt cũng cảm thấy cực kỳ kịch tính, có câu nói “Ba người phụ nữ thành một cái chợ” đúng là không sai.

“Không phải vừa rồi hai người còn đang thảo luận ai đẹp trai hơn à? Vì sao thảo luận một lát lại chuyển qua tôi rồi?” Lâm Linh lúng túng cười.

“Đây không phải vì thấy cô nhìn Trương Vân Doanh như vậy à? Nhìn đến nỗi ngơ ngác, hình như có một chút yêu thích anh ta nhỉ?” Thịnh Thảo An nói, lúc đầu cô cảm thấy Lâm Linh không thể thích Trương Vân Doanh, dù sao Trương Vân Doanh cứ luôn suy nghĩ xem làm cách nào có thể cướp được chị dâu cô ta, nhưng… Nghe được một câu sau cùng của Trương Bân Bân, cô ta cảm thấy cõ lẽ chuyện này có cũng không phải là chuyện gì xấu.

“Tôi chỉ cảm thấy người này hơi quen, hình như đã gặp ở đâu vậy.” Lúc này Lâm Linh khóc không ra nước mắt.

“Cô nhìn mình thử xem, đều cảm thấy từng gặp nhau, vậy có lẽ là cô đã thích anh ta, hay là cô theo đuổi anh ta đi. Có câu nói ‘Nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng.’ đúng không, có lẽ người này rất hợp ý cô.” Thịnh Thảo An vẫn đắm chìm trong không khí làm người mai mối như cũ.

“Tôi…” Lâm Linh vẫn khóc không ra nước mắt.

Còn Trương Bân Bân thì nói: “Tất nhiên cô đã gặp anh tôi, ngay cửa quán cà phê của cô đấy, anh tôi đến tìm Diên Diên.”

“À…” Lâm Linh kéo âm cuối thật dài, còn gật đầu cái hiểu cái không, trong ánh mắt có chợt lóe lên vẻ hiểu rõ, còn không đợi người khác nhìn thấy cũng đã tự biến mất.

“Chúng ta vẫn nên đứng bên cạnh chờ xem.” Lâm Linh lúng túng cười cười.

“Đúng là cô có thể suy nghĩ một chút.” Thịnh Thảo An nói xong lời cuối cùng cũng có chút không chắc chắn, vốn cảm thấy nếu Lâm Linh thích Trương Vân Doanh thì các cô có thể ghép hai người bọn họ thành một đôi, như vậy Trương Vân Doanh sẽ không quấn quýt Tiêu Mộc Diên nữa.

Nhưng sau đó cô ta nghĩ lại, hình như Trương Vân Doanh cũng đã kết hôn với người khác, nhưng vẫn không bỏ được Tiêu Mộc Diên nên lại ly dị.

Nếu như, cô chính là người bị ly dị thì chắc chắn sẽ oán hận Tiêu Mộc Diên. Lâm Linh chắc cũng như vậy, cho nên hay là thôi.

“Anh có lời gì muốn nói với em thì cứ nói đi.”

Cách đó không xa, Tiêu Mộc Diên và Trương Vân Doanh yên lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Mộc Diên mở miệng trước.

“Diên Diên, anh…” Trương Vân Doanh vừa mở miệng lập tức dừng lại.

“Anh có thể nói từ từ, em đang ở bên cạnh lắng nghe đây.” Tiêu Mộc Diên lộ ra nụ cười lúng túng mà không mất lễ phép.

Trương Vân Doanh hít sâu một hơi nói: “Diên Diên, anh sẽ phải rời khỏi nơi này.”

“Anh định đi đâu?” Tiêu Mộc Diên phối hợp hỏi.

“Anh định đến Lâm Thành.” Trương Vân Doanh nói.

“Hả?” Hình như Tiêu Mộc Diên không rõ ý của Trương Vân Doanh.

Trương Vân Doanh nói: “Gần đây anh mới biết, hóa ra ban đầu anh tự nguyện bị mê muội.”

“Hả?” Tiêu Mộc Diên vẫn khó hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, cô đột nhiên hỏi: “Anh muốn nói là anh quyết định quên em đúng không?”

Trương Vân Doanh gật đầu, sau đó nói: “Thật xin lỗi.”

Tiêu Mộc Diên không keo kiệt tặng anh một nụ cười, cô nói: “Chuyện này cũng không có gì có lỗi với em, em cũng không thể cho anh tương lai gì, anh không cần phải chăm sóc em.”

Trong khoảng thời gian này, Trương Vân Doanh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, anh ta nhìn nụ cười có lúm đồng tiền như hoa của Tiêu Mộc Diên, lại chợt nhớ lại khoảng thời gian anh ta mất trí nhớ lúc trước.

Thật ra lúc đó họ đã đến bước nói chuyện cưới gả, nhưng chính anh đã buông tay chỉ vì lúc đó nhà họ Trương đã xuất hiện rất nhiều nguy cơ, vì giải quyết những nguy cơ đó nên anh chỉ có thể cưới con gái cưng nhà họ Trương

Lúc đó anh ta biết rõ mình thích Tiêu Mộc Diên và trong lòng không thể chứa những người khác, cho nên anh ta mới bước trên con đường mông muội.

“Diên Diên, lúc ấy em hận anh ư?” Trương Vân Doanh hỏi.

“Hả?” Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ không hiểu.

Trương Vân Doanh thấy vẻ mặt này của Tiêu Mộc Diên, đột nhiên bật cười, cô nói: “Không hận, rốt cuộc cũng không có nhiều chuyện để oán hận như vậy, bây giờ, em sống rất hạnh phúc, anh chỉ cần sống tốt là được rồi.”

Trương Vân Doanh nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười, anh ta nói: “Vậy cứ như thế nhé, chỉ cần em có thể hạnh phúc là tốt rồi.”

Suy nghĩ thay đổi, dường như lại trở về trước đây rất lâu.

“Anh, em cứ tưởng anh thật lòng với Diên Diên, hóa ra anh lại đối xử với cô ấy như vậy!”

Khi anh ta kết hôn, em gái anh ta là Trương Bân Bân đã đến trước mặt anh ta để chất vấn, lúc ấy anh ta chỉ cảm thấy hai chữ “Diên Diên” rất quen thuộc nhưng cũng không suy xét cẩn thận.

Vì vậy chỉ mỉm cười với cô, sau đó cũng không để ý nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc