VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 568: LỜI NHẮC NHỞ CỦA ÂU VŨ ĐÌNH

“Vợ à, anh cảm thấy dạo gần đây có thể em nghĩ nhiều quá rồi”.

Thịnh Trình Việt muốn chuyển sự chú ý. Nhưng Tiêu Mộc Diên không thèm quan tâm.

“Tốt nhất là anh nói cho em, rốt cục mọi người có phải đang giấu em việc gì không, nếu mà để em biết, thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu”. Tiêu Mộc Diên trừng mắt đầy tức giận nhìn Thịnh Trình Việt, nói.

Thịnh Trình Việt lại bày ra bộ dạng cực vô tội : “Vợ à, em đừng đổ oan cho anh.”

“Bọn trẻ trở nên kì lạ nhu thế, chẳng lẽ không liên quan đến anh một chút nào sao?” Tiêu Mộc Diên hùng hổ dọa người nói.

Lúc cô chuẩn đi hỏi tiếp, thì điện thoại của Thịnh Trình Việt reo lên, Tiêu Mộc Diên đành phải dừng chỉ trích.

Khó khăn lắm Thịnh Trình Việt mới kết thúc cuộc gọi, cô ấy vừa muốn mở miệng nói, kết quả chính là bị Thịnh Trình Việt nắm được cánh tay, nói với giọng gấp gáp.

“Chúng ta hiện tại không còn nhiều thời gian nữa, cần phải nhanh chóng về công ty”.

Mặt Tiêu Mộc Diên lại hoang mang.

“Về công ty gấp làm gì, rõ ràng chuyện của bọn trẻ còn chưa giải quyết xong.”

“Bọn trẻ em không cần lo, bọn trẻ sẽ ngoan ngoãn đi học, làm chuyện của chúng, mà bà ngoại sẽ trông nom cho, anh cũng sẽ sắp xếp người chăm sóc chúng, vì vậy bây giờ em cùng với anh về công ty xử lí công việc đi”.

Thịnh Trình Việt nói hết câu trong một hơi, căn bản là không để cho Tiêu Mộc Diên bất cứ cơ hội nói nào.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh lên xe, mặc dù trong lòng có rất nhiều lo lắng, nhưng sau khi ngồi lên xe, bọn họ liền lập tức đổi vai.

Thịnh Trình Việt liền đem xe dừng lại tại một góc ven đường, Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút kì lạ, liền hỏi: “Không phải anh nói là cần lập tức về công ty sao? Tại sao lại dừng ở chỗ này?”

Cô ấy vươn cái đầu nhỏ ra nhìn xung quanh.

Thịnh Trình Việt lúc này lại tháo dây an toàn của mình, dựa vào gần cô ấy, khoảng cách của hai người chưa đến một centimet: “Em phải nói rõ cho anh, chuyện em với Đường Lực kí bản hợp đồng kia rốt cuộc là sao”.

“Em đã nói với anh hết rồi, em trong trường hợp bất đắc dĩ mới kí bản hợp đồng kia, nếu không thì anh ta cũng không để em trở về.” Nếu như Tiêu Mộc Diên biết anh ấy luôn canh cánh trong lòng, cô ấy sẽ không nói với anh ấy chuyện này.

“Em nói cho anh biết, em lúc trước đã từng gặp anh ta chưa?” Thịnh Trình Việt cảm thấy cái tên Đường Lực cực kì không đơn giản.

Tiêu Mộc Diên càng bị hỏi lại càng khó chịu, anh đang hoài nghi cô sao? Cô vừa trở về, liền bắt đầu chất vấn cô từ tối hôm qua đến giờ, anh ấy luôn không tin tưởng cô.

“Anh không phải là không tin em, anh chỉ lo anh ta đã làm ra chuyện gì đó không tốt với em.” Nhìn dáng vẻ Tiêu Mộc Diên tức giận như thế Thịnh Trình Việt mở miệng giải thích.

Nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn tức giận như cũ: “Bây giờ anh có nhanh em về công ty hay không? Nếu không thì đưa em về nhà đi, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh”.

“Vợ à, em tức giận thật rồi sao?” Thịnh Trình Việt cũng không ngờ đến là Tiêu Mộc Diên thế mà lại giận đến vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cô về công ty.

Sau khi đến công ty, Lâm Linh liền kéo Tiêu Mộc Diên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, giống như có việc gì đó cực nghiêm trọng xảy ra vậy.

Tiêu Mộc Diên nhìn Lâm Linh căng thẳng như thế, thế là lập tức theo cô ấy ra bên ngoài, hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ, Thịnh Trình Việt muốn đến đi lên phía trước nhưng lúc này lại nhìn thấy Âu Vũ Đình.

“Sao cậu lại đến đây?” Thịnh Trình Việt ánh mắt lấp lánh đầy mê hoặc.

Nói xong, Thịnh Trình Việt muốn tiếp tục đi lên phía trước, nhưng Âu Vũ Đình dùng tay chặn lại đường anh ấy đi.

“Chuyện giữa phụ nữ bọn họ thì để bọn họ nói đi, đúng lúc tôi có việc cần cùng anh thương lượng một chút.”

Âu Vũ Đình kéo lỏng của anh ta một chút, rồi mặt không biến sắc nói.

Thịnh Trình Việt vốn là muốn đi qua chỗ Tiêu Mộc Diên nói ít chuyện, nhưng bây giờ rốt cuộc vẫn phải đồng ý với đề nghị của Âu Vũ Đình.

“Có việc gì nói ở đây là được rồi.” Thịnh Trình Việt bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt anh toàn là Tiêu Mộc Diên.

“Chỉ sợ tai mắt thiên hạ, chúng ta kiếm một chỗ rồi nói.” Ánh mắt của Âu Vũ Đình cực thành khẩn. Ý là muốn bọn họ bắt buộc phải rời khỏi công ty mới có thể thảo luận, cuối cùng Thịnh Trình Việt đành phải đồng ý.

Ở bên kia, Tiêu Mộc Diên kéo Lâm Linh đến một chỗ, liền hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu không phải kí hợp đồng với đạo diễn Đường hay sao, hôm nay công ty của bọn họ cho người gọi điện thoại đến, chỉ rõ là cậu phải lập tức đến đó, công ty họ mở hội nghị” Lâm Linh có chút ngại nói.

Lập tức?

Tiêu Mộc Diên cảm thấy quá là phô trương rồi, cô chỉ mới ký hợp đồng hôm qua thôi mà. Có cần thực hiện nhanh như vậy không?

“Vậy thì mình qua đó ngay đây.” Chắc có thể là về việc chuẩn bị bản thiết kế, Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình có vẫn thể ứng phó được.

“Vậy chúng ta có cần nói với phó tổng một tiếng hay không?” Lâm Linh đề nghị.

“Việc này mình có thể ứng phó được, không cần phiền đến anh ấy, cậu giúp mình chuẩn bị một chút, đợi chút mình với cậu cùng xuất phát.” Tiêu Mộc Diên sau khi sắp xếp xong, Lâm Linh vui vẻ đi ra ngoài.

Tiêu Mộc Diên thở dài trong lòng, không ngờ biết bao nhiêu việc như vậy đợi cô giải quyết, cô phải làm sao có thể thoát khỏi cái tên Đường Lực đây???”

Có điều hôm nay chắc anh ta cũng không dám làm gì quá đáng, mà hiện tại bọn họ chỉ là hợp tác công việc thôi, nếu mà anh ta thật sự muốn làm gì đó đối với cô, thì tối hôm qua anh ta sẽ không cho cô trở về, cho nên là cô nghĩ là chuyện này cô nghĩ nhiều rồi.

Ở bên kia quán cà phê.

“Cậu gấp như vậy, bảo tôi ra đây cuối cùng là có việc gì.” Biểu cảm của Thịnh Trình Việt hoàn toàn mất kiên nhẫn, rốt cuộc vẫn muốn trông coi người phụ nữ của mình, anh ấy ước gì có thể dán người Tiêu Mộc Diên lên người mình để không rời xa nửa bước.

Âu Vũ Đình làm sao có thể không hiểu tâm tư nhỏ này của Thịnh Trình Việt.

“Xem ra anh cực quan tâm đ ến Diên Diên, có điều trong vòng một tiếng rưỡi cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh trước tiên nên quan tâm việc khác đi.” Âu Vũ Đình dùng giọng điệu cảnh cáo với Thịnh Trình Việt.

Lần này đối với anh mà nói, đây cũng là lời nhắc nhở thiện ý, nếu không phải vì phát hiện chuyện này, anh ấy cũng lười bận tâm, vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để nói.

“Có lời gì thì mau nói đi.” Thịnh Trình Việt cảm thấy cần tranh thủ từng phút giây để giải quyết việc của công ty, anh ấy có rất nhiều việc cần xử lí, cho nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian.

“Cậu có biết là cái tên đạo diễn Đường nổi tiếng vừa kí hợp đồng với tập đoàn Thịnh Thắng một khoản đầu tư rất lớn. Khoản đầu tư đó không những có thể cứu tập đoàn Thịnh Thế cải tử hoàn sinh, mà có thể thu mua luôn cả công ty hiện tại của Diên Diên.” Âu Vũ Đình chau mày nói.

Bình luận

Truyện đang đọc