CHƯƠNG 408: CÚT RA KHỎI CÁI NHÀ NÀY
“Còn cái gì nữa?”
Thịnh Thảo An tiếp tục hồi tưởng, ngày đó Thịnh Thắng đã nói như vậy, cô chỉ bỏ lại một câu, cô nói:
“Đi thì đi, còn cút cái gì?”
Thịnh Thảo An nói liền đi về phòng mình.
“Mày đứng lại!” Thịnh Thắng thét lên.
Thịnh Thảo An liếc mắt, tiếp tục đi.
Thịnh Thắng nói: “Tao nói muốn mày cút, là muốn mày cút ra khỏi cái nhà này!”
“Ba, ba chắc chắn không nhầm chứ? Ba đã đuổi anh con ra ngoài, còn muốn đuổi con ra ngoài?” Thịnh Thảo An không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Thịnh Thắng nói: “Ngay cả anh mày tao cũng có thể đuổi, còn mày thì khác sao?”
Thịnh Thảo An trong nháy mắt không biết nên trả lời thế nào mới được, người ba này thật không có người thứ hai trong lịch sử.
“Bây giờ có thể cút, tao có thể cho phép mày đi ra từ cổng chính.”
Thịnh Thắng đã ra lệnh đuổi khách.
Thịnh Thảo An chợt nở nụ cười: “A! Ba đuổi con gái mình ra ngoài như vậy. Lẽ nào ba không sợ trăm năm sau sẽ không có ai lo ma chay cho ba sao?”
“Tao có Anh Anh là đủ rồi, tao sẽ gọi luật sư soạn tài liệu, đoạn tuyệt quan hệ ba con với mày.” Thịnh Thắng nói.
Thịnh Thảo An nhìn bộ dạng Thịnh Thắng không giống như là đang nói dối, vô tình lại nhớ về chuyện của Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt một người ưu tú như vậy, Thịnh Thắng này cũng nói đuổi là liền đuổi, còn quan tâm đến người như cô sao?
Thịnh Thảo An vẫn sửng sốt ngẩn người tại đó, nghĩ phải nói lời tạm biệt thế nào mới có thể tự nhiên. lúc này, có một người đi về phía cô.
“Thắng, Thảo An là con gái anh mà! Lẽ nào ngay cả con gái anh cũng không cần sao?” Vẻ mặt Âu Liên tỏ ra hết sức xót thương, khiến người ta nhìn vô cùng cảm động.
Thịnh Thắng vốn đối xử với người vợ này có phần khoan dung, thế nhưng sau lại vừa nghĩ, vừa hừ một tiếng nói: “Cô chắc chắn đây là con gái của tôi chứ? Cô lừa dối tôi nhiều năm như vậy, cô khiến tôi rất khó để tin cô.”
Sắc mặt Âu Liên trong nháy mắt liền trắng bệch, vẻ mặt bà giống như không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì trong lòng cô phải rõ nhất chứ.” Bây giờ trong đầu Thịnh Thắng, tràn đầy cảnh tối hôm qua Tô Anh nước mắt rơi đầy mặt khóc lóc kể lể với ông ta, điều này khiến ông ta vô cùng đau lòng.
Trong đó có một câu, Thịnh Thắng nhớ rất rõ.
Lúc đó Tô Anh nói: “Con biết con có vị trí thấp trong lòng chú Thịnh, thế nhưng Anh Anh cũng muốn có thể sống kiêu hãnh một chút, không muốn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ. Cho nên con muốn mang thai đứa con của con và muốn chú Thịnh, hơn nữa trước chú Thịnh, con cũng chưa từng có người đàn ông khác. Con có thể khẳng định, con sẽ không bao giờ phản bội chú.”
Thịnh Thắng cảm thấy rất cảm động, một cô gái hơn hai mươi tuổi, lại muốn sinh con cho một ông già như ông ta, đây là điều ông ta hoàn toàn không nghĩ đến.
Lúc đó Thịnh Thắng chắc là bởi vì mừng rỡ cho nên mới ngây ngẩn cả người.
Còn Tô Anh nhìn vẻ mặt Thịnh Thắng, lại cho rằng ông ta không muốn, cô ta liền nghiêng đầu vẻ mặt vô tội nhìn Thịnh Thắng, cô ta nói: “Chú Thịnh, chẳng lẽ chú không thích Anh Anh nói những lời sao? Vậy Anh Anh sẽ sửa lại.”
Thịnh Thắng ôm lấy Tô Anh, mục đích chính là giường lớn trong phòng ngủ. Ông ta nghĩ một cô gái như Tô Anh ở bên cạnh ông ta không có danh phân cũng không được, vì vậy liền nghĩ đến chuyện ly hôn Âu Liên.
Thực ra người đàn ông đầu tiên của Âu Liên cũng không phải ông ta, hơn nữa còn sinh con cho người khác, Thịnh Thắng cảm thấy điều kiện của mình còn rất ưu tú, sao phải có một người vợ không ưu tú như thế chứ?
Tất nhiên, khi đó, khóe môi Tô Anh đang nở nụ cười gian xảo, cũng khiến cho Thịnh Thắng hiểu lầm thành quyến rũ ôn nhu.
“Thiên, chúng ta đã kết hôn được nhiều năm, chuyện trước khi kết hôn là em sai, thế nhưng sau khi kết hôn em vẫn yên phận ở vị trí này, em chưa từng làm anh mất mặt. Thảo An thực sự là con gái chúng ta, bây giờ con bé tuổi còn nhỏ còn chưa lấy chồng, anh để cho con bé ra ngoài đi đâu chứ?” Âu Liên vứt bỏ phong thái của mình, ánh mắt van xin nhìn Thịnh Thắng.
Thịnh Thắng vì lời Âu Liên vừa mới khôi phục lại tinh thần, ông ta nói: “Nếu đã nói như vậy, cái chức làm mẹ này cô nhường cho Anh Anh đi, tôi chỉ muốn ly hôn với cô là được rồi.”
Lời Thịnh Thắng trong nhận thức Thịnh Thảo An, chẳng qua chỉ là hoang đường mà thôi. Cô đi tới trước mặt Âu Liên, để Âu Liên ra sau người, cô nói: “Ba, có chuyện gì thì nhắm vào con đây, đừng liên lụy đến mẹ. Ba cũng biết rằng bà ấy trừ con ra không có cái gì cả.”
“Cô ta còn có thể đến nhà mẹ đẻ của cô ta, tìm con gái ruột của cô ta. Đừng cho là tôi không biết, cô ta gả cho tôi cũng là vì tiền nhà tôi mà thôi.” Thịnh Thắng nói như thế.
Thịnh Thảo An nói: “Ba, ba làm như vậy ba sẽ hối hận.”
Thịnh Thắng lại nói: “Hôm nay tao cho mày hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là mày đi ra khỏi nơi này, sau này không bao giờ quay lại nữa, lựa chọn thứ hai chính là tao ly hôn với mẹ mày, mày và mẹ mày cùng ra ngoài.”
Âu Liên còn muốn nói gì đó, bị Thịnh Thảo An kéo lại. Trước đây mẹ cô che trước người giúp cô, bây giờ nên đổi lại rồi. Cô cầm lấy tay Âu Liên nhẹ giọng nói: “Mẹ, con gái mẹ gần đây học được rất nhiều kỹ năng, đi ra ngoài cũng sẽ không chịu thiệt, hơn nữa con có thể đi tìm anh trai, bây giờ anh ấy sẽ giúp con.
Âu Liên nghĩ đến Thịnh Trình Việt, đột nhiên có chút sợ hãi, bà ấy nói: “Thịnh Trình Việt sẽ giúp con sao?”
Thịnh Thảo An gật đầu: “Bây giờ tình cảm con và anh trai khá tốt, chỉ cần mẹ ở nhà ngoan ngoãn, một ngày nào đó con sẽ trở về thăm mẹ.”
Thịnh Thắng nhìn bộ dạng hai người đang nhẹ nhàng nói, một người ở trong góc mặt có chút sốt ruột, ông ta nói: “Các người bàn bạc xong chưa, nếu như bàn bạc xong rồi, thì cho một tin chính xác đi. Xem tôi rốt cuộc phải mất đi một con gái, hay cùng lúc mất đi cả con gái và vợ?”
Thịnh Thảo An đi tới trước mặt Thịnh Thắng, cho dù đối diện với ba cô cô cũng sẽ kiêu ngạo vậy, cô nói: “Tất nhiên là để cho ba mất đi một người con gái như con rồi, dù sao con gái như con ba cũng không muốn đúng không? Mẹ con không giống vậy, mẹ là người duy nhất trên thế giới còn ôm hy vọng tình cảm với ba. Con hy vọng ba cứ từ từ mà hành động, đến một ngày nếm thử mùi vị cô đơn nhưng là không dễ chịu gì.
Lúc đó trong lòng Thịnh Thắng nghĩ, chỉ cần còn Tô Anh ở đó, ông ta sẽ không bao giờ là một người cô đơn.
Sau đó, Thịnh Thảo An cứ như vậy rời đi, cô càng nghĩ, bản thân cũng không có chỗ nào có thể đi, vì vậy…
“Vì vậy em liền tới đây.” Thịnh Thảo An nhìn gia đình đối diện cô, kể xong những câu chuyện dài của cô.
“Cô, cháu nghĩ cô thật là dũng cảm!” Nguyệt Nguyệt giơ một ngón cái với Thịnh Thảo An.
Thịnh Thảo An cười nói cảm ơn, sau đó xoay người nhìn anh chị dâu của mình, ánh mắt cô mở thật to, ra sức manh. Cô nói: “Anh trai, chị dâu, em nghĩ mấy người tốt bụng như vậy, nhất định sẽ giúp em đúng không?”