VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 128: CON Ở LẠI, MỌI NGƯỜI ĐI ĐI

“Ba, ba đang quan tâm con sao? Lo lắng con đổ bệnh sao?” Thịnh Tuấn Hạo nín khóc và mỉm cười, dáng vẻ hơi buồn cười, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn tinh xảo tuấn tú như trước. Cậu vừa nói vừa giơ bàn tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mình.

Thịnh Trình Việt nhìn bộ dạng Thịnh Tuấn Hạo lúc này, trong lòng bỗng thấy khó hiểu. Anh cũng không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình hiện tại, song cảm xúc ấy khiến lòng anh ấm áp khôn tả.

“Ba lo lắng cho con á? Ba chỉ sợ con đổ bệnh gây thêm phiền phức cho ba, ba ghét nhất về đến nhà là ngửi thấy mùi thuốc.” Thịnh Trình Việt nói xong còn tỏ vẻ ghét bỏ, như thể đang có mùi thuốc quanh quất vậy.

Thịnh Tuấn Hạo chỉ cười không nói gì. Cậu đã cảm nhận được tình cảm của ba, hết thảy không cần phải nói gì nữa. Cậu nghĩ, nếu ba mẹ ở bên nhau, chắc hạnh phúc biết mấy.

“Được rồi, quay về thôi, ăn cơm rồi đi học.” Thịnh Trình Việt bế Thịnh Tuấn Hạo lên, trực tiếp bước ra khỏi phòng giam.

Lâm Phong nhìn cảnh trước mắt, vui mừng cười hớn hở. Chỉ là anh ta không biết Tiêu Mộc Diên và hai đứa bé còn lại có ổn không? Nếu để Thịnh Trình Việt tìm được cô, kết quả chỉ có cực kỳ thảm mà thôi. Nhưng nếu không tìm được, vậy thì Thịnh Trình Việt sẽ trút giận lên họ, cho nên bây giờ anh ta đang mâu thuẫn lắm.

Thịnh Tuấn Hạo nép vào lòng Thịnh Trình Việt với tâm trạng hạnh phúc khôn tả. Thì ra vòng ôm của ba cũng ấm áp như vậy, khiến cậu vô thức nghĩ tới Tiêu Mộc Diên. Nếu mẹ và ba đến với nhau, vậy thì bọn họ sẽ trở thành gia đình hạnh phúc nhường nào, có điều nguyện vọng của cậu liệu có trở thành hiện thực không?

Điện thoại Tiêu Mộc Diên vẫn luôn trong trạng thái tắt nguồn. Cô sợ Thịnh Trình Việt sẽ tra ra dấu vết gì đó. Nhưng cô đã ở đây mấy ngày liền, cô không biết gì về tình hình bên ngoài cả, song Viễn Đan vẫn chăm chỉ lên mạng.

“Viễn Đan, con đừng lên mạng nữa. Nhỡ đâu ba con tìm được đến đây thì sao. Nếu thế thì mẹ con mình không chạy thoát được đâu.” Tiêu Mộc Diên có chút lo lắng nhắc nhở cậu, cô tin rằng Thịnh Trình Việt sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nào để tìm được cô.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, sao mẹ không chịu tin tưởng con gì thế nhỉ? Không ai theo dõi máy tính của con được đâu. Mẹ xem, 17 tỷ lại về tay rồi.” Lúc này Viễn Đan đang tiến hành giao dịch bán cổ phiếu của cậu.

Mới đầu Tiêu Mộc Diên còn không tin, thế nhưng khi cô trông thấy kết quả giao dịch kia, bỗng mở to hai mắt đầy kinh ngạc. 17 tỷ thật đấy! Cô như đang nằm mơ vậy, 17 tỷ đó, số tiền vừa qua tay thằng nhóc này chính là 17 tỷ đó.

“Mẹ, 17 tỷ này đã gửi vào sổ tiết kiệm của mẹ.” Viễn Đan tắt máy tính đi, cười đầy cuốn hút. Hình như Viễn Đan biết Tiêu Mộc Diên thích tiền như vậy nên cậu cố ý dùng tiền để lấy lòng Tiêu Mộc Diên.

Quả nhiên Tiêu Mộc Diên mặt mày hớn hở, chẳng ai “bơ” nổi đồng tiền cả, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ.

“Mẹ, toi rồi.” Nguyệt Nguyệt hét lên đầy kinh hãi, khiến nụ cười trên môi Tiêu Mộc Diên và Viễn Đan tắt ngúm trong nháy mắt. Hai người đồng thời quay đầu nhìn sang Nguyệt Nguyệt.

“Sao đấy?” Dường như Viễn Đan cũng cảm nhận được có gì đó không ổn. Cậu nghe loáng thoáng bên ngoài cửa có tiếng động, thầm nghĩ toi rồi, không phải người của ba tìm đến tận nơi rồi chứ.

Tiêu Mộc Diên cũng vội vã chạy theo, ba mẹ con đều đi ra ngoài ban công trên tầng, quả nhiên thấy mấy người đứng ở cửa biệt thự.

Tiêu Mộc Diên giật thót, bàn tay vô thức siết chặt, chẳng mấy chốc trán đã rịn mồ hôi.

“Mẹ con mình phải làm sao đây, ba tìm tới rồi.” Giọng Nguyệt Nguyệt trầm xuống và hơi run. Chẳng lẽ mẹ con cô thật sự không chạy thoát được sao? Không biết sau khi tóm được về nhà, ba sẽ hành hạ mẹ con họ thế nào.

“Chúng ta đừng làm gì cả, áng binh bất động theo dõi tình hình.” Trái lại, giọng Viễn Đan khá trầm ổn, song vẫn không che dấu được nỗi lo lắng trong lòng cậu.

Đúng lúc đám người ngoài cửa định cạy cửa, một nụ cười tươi tắn của Bân Bân xuất hiện trước mặt họ.

“Là dì Bân Bân.” Đôi mắt Nguyệt Nguyệt lấp lánh chút mừng vui và kinh ngạc.

Tiêu Mộc Diên chỉ hơi nhíu mày, không hiểu sao Trương Bân Bân lại xuất hiện ở đây. Cô bất chợt nghĩ đến lời Viễn Đan đã nói, ngôi biệt thự này đứng tên Bân Bân.

“Sao mấy người chẳng lịch sự gì cả. Đây là nhà tớ, phòng tớ nhé. Bên trong còn chưa tu sửa xong, làm sao có người ở đây được.” Trương Bân Bân nhìn sang phía này. Cô ấy tự biết mình đâu có mua ngôi nhà này, nhưng chủ sở hữu của nó lại là tên cô ấy, dường như cô ấy cũng đoán ra được chuyện gì đó. Chắc hẳn Tiêu Mộc Diên và bọn trẻ đang ở bên trong, cô ấy nhất định không thể để đám người này đi vào và tìm được Tiêu Mộc Diên.

“Xin lỗi, đây là lệnh của sếp Thịnh, không thể bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Xin lỗi cô Trương.” Dứt lời, tên đứng đầu định ra tay đập khóa, nhất quyết đòi vào bằng được.

Trương Bân Bân đã sớm đoán ra đám người này chẳng dễ dàng từ bỏ ý định đến vậy, cô nhìn lướt qua tên đứng đầu, đáy mắt ánh lên sự thấu hiểu.

“Ôi trời!” Vừa dứt lời, cơ thể cô ấy mềm nhũn, đột nhiên lảo đảo ngã về phía tên đứng đầu, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

“Ôi…” Gã đành phải đỡ Trương Bân Bân đang ngã xuống, sắc mặt hơi đỏ lên vì ngượng ngùng. Bởi vì Thịnh Trình Việt đã có lệnh, khi làm việc dưới trướng anh thì không thể yêu đương, nếu yêu đương thì tự động nghỉ việc đi, cho nên đám người này gần như chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ. Vì vậy khi bị Trương Bân Bân ngã vào lòng, mặt gã mới vô thức đỏ ửng.

“Cô Trương, cô không sao chứ.” Tên đứng đầu quan tâm hỏi han, gã định đẩy Trương Bân Bân trong lòng ra nhưng thân thể cô lại mềm nhũn tựa vào lòng hắn, nếu cứ đẩy sẽ ngã xuống đất mất. Gã chỉ cảm giác mặt mình càng lúc càng đỏ.

“Tôi có một tật đó là không thể vội vàng, nếu vội vàng là toàn thân cứ như bị nhũn ra ấy, không đứng dậy nổi. Giống như bây giờ ấy, nếu nghiêm trọng hơn, tôi còn bị sốc nữa kìa.” Lúc nói đến từ sốc, Trương Bân Bân còn nhấn mạnh thêm, như thể nếu cô chết, đám người này không thể gánh chịu hậu quả nghiêm trọng ấy vậy.

“Bà cô ơi, đây là lệnh của sếp Thịnh, hơn nữa cô cố ý phá rối bọn tôi, chẳng lẽ là cô biết chuyện mà không báo, cố ý bao che sao?” Người đàn ông phía sau tên đứng đầu nói thẳng thừng. Bây giờ bất kể là ai đến, bọn họ vẫn phải vào tìm bằng được. Nói xong, gã còn định đi mở cửa.

Ba người trong phòng đều giật mình thon thót.

“Mẹ với Nguyệt Nguyệt nhảy từ đây xuống, con ở đây che giấu cho mọi người. Hai người hành động nhanh lên nào.” Biểm cảm của Viễn Đan chẳng còn cà lơ phất phơ như thường ngày mà thay vào đó là sự nghiêm túc. Theo như hiện tại, tình hình của bọn họ không được lạc quan cho lắm.

“Như vậy sao được, làm sao mẹ có thể bỏ lại con mà chạy trốn chứ?” Tiêu Mộc Diên lập tức ôm lấy Viễn Đan, giọng nói vô cùng kiên định. Muốn đi thì phải cùng đi, muốn ở lại thì cùng ở lại, cô tuyệt đối sẽ không bỏ con lại mà trốn chạy đâu.

Viễn Đan giãy khỏi vòng ôm của Tiêu Mộc Diên, bây giờ không phải thời điểm hành động theo cảm tính. Ba sắp tới rồi, mẹ và Nguyệt Nguyệt không đi thì không còn cơ hội nữa.

“Mẹ, mẹ hãy nghe lời con. Hổ dữ không ăn thịt con đâu, con tin chắc cho dù ba bắt được con cũng sẽ không làm gì con cả. Mẹ đừng lo lắng cho con, mẹ và Nguyệt Nguyệt mau đi đi.” Viễn Đan nghĩ trong lòng như vậy. Chắc chắn Thịnh Trình Việt sẽ không ra đòn hiểm với cậu, dù thế nào cậu cũng là con trai của Thịnh Trình Việt kia mà.

“Không được, mẹ không thể để con đi tìm Thịnh Trình Việt.” Tiêu Mộc Diên biết, nếu để Viễn Đan tìm Thịnh Trình Việt, vậy cô sẽ không còn khả năng được gặp lại con trai nữa. Cô tuyệt đối không thể mạo hiểm.

“Mẹ sợ không được gặp Viễn Đan sao? Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với mẹ. Mẹ với Nguyệt Nguyệt đi mau, nếu không cả ba chúng ta đều rơi vào tay ba thôi.” Viễn Đan bắt đầu thúc giục.

Tiêu Mộc Diên còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Viễn Đan đẩy ra ngoài. Cô cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, kéo Nguyệt Nguyệt xoay người rời đi.

Viễn Đan thấy hai người họ đi rồi thì thu dọn cả phòng một lần, giấu quần áo đồ đạc của mẹ xuống dưới gầm dường. Thực ra cũng chỉ có vài thứ mà thôi, sau đó cậu cất đồ của Nguyệt Nguyệt cùng chỗ với đồ của mình, tỏ vẻ toàn bộ chỗ này đều là đồ của cậu.

Cuối cùng Trương Bân Bân vẫn phải nhượng bộ, đi theo những người kia vào trong.

Mà Viễn Đan coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục nghịch máy tính của mình, như thể không biết đám người trước mắt đến tìm mình vậy.

Tên đứng đầu thấy Viễn Đan thì vui mừng khôn xiết, còn Trương Bân Bân thấy cậu thì lo lắng khôn nguôi. Cô ấy còn ngó khắp nơi, dường như muốn xem Tiêu Mộc Diên có ở đây hay không.

“Mẹ và em gái cháu đâu?” Tên đứng đầu hỏi câu mà ai cũng muốn hỏi. Đúng vậy, tất cả mọi người đều đang chờ Tiêu Mộc Diên và Nguyệt Nguyệt xuất hiện, chỉ cần hai người họ ra mắt thì bọn họ hoàn tất nhiệm vụ rồi.

Trương Bân Bân lo lắng chạy đến trước mặt Viễn Đan, kéo Viễn Đan lại.

“Biệt thự này là cháu mua à? Sao cháu không nói sớm cho dì biết chứ?” Cô ấy nghĩ, nếu Tiêu Mộc Diên sớm nói cho mình biết thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như bây giờ rồi, ít nhất cô ấy có thể giúp họ trốn đi.

Đám người kia bắt đầu tìm kiếm, dường như đang nghĩ cách phải nhanh chóng tìm được Tiêu Mộc Diên và Nguyệt Nguyệt.

“Cháu và mẹ chạy trốn vội quá, không biết mẹ và Nguyệt Nguyệt ở đâu nữa.” Viễn Đan đột ngột cất lời, song vẫn mải mê vùi đầu nghịch máy tính mà không trả lời câu hỏi của Trương Bân Bân.

Trương Bân Bân thở phào nhẹ nhõm. May mà Tiêu Mộc Diên không ở đây, nếu bị Thịnh Trình Việt bắt được, chắc cô ấy phải nếm trái đắng mất.

“Viễn Đan, sao Thịnh Trình Việt lại tức giận muốn bắt mẹ cháu vậy? Rốt cuộc chuyện gì chọc giận anh ta, giờ cháu mà về đó chắc sẽ bị anh ta giết mất.” Trên xe, Trương Bân Bân lải nhải mãi. Hiển nhiên Trương Bân Bân còn không biết hai đứa chính là con của Thịnh Trình Việt. Tuy rằng cô ấy từng nghĩ đến điều đó, nhưng cuối cùng vẫn không tin.

“Dì Bân, dì còn không biết tính của chú đẹp trai sao? Chỉ cần chuyện mà chú ấy nghĩ, nhất định phải làm bằng được. Chú ấy để mắt đến mẹ cháu, mẹ cháu không thuận theo nên chú ấy mới ra lệnh bắt mẹ cháu thôi.” Viễn Đan dẩu môi, giọng điệu vô cùng bất mãn, dường như đang cực kỳ khó chịu với Thịnh Trình Việt.

Bình luận

Truyện đang đọc