VỢ NHỎ MANG THAI HỘ CỦA TỔNG TÀI

CHƯƠNG 553: MỤC TIÊU CỦA ÔNG TA LÀ TIÊU MỘC DIÊN

Lâm Phong ném cho Lưu Mỹ một ánh mắt bảo bà quay lại.

Sau khi đuổi được Lưu Mỹ, Lâm Phong lại đi ra ngoài.

“Nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện là như thế nào?” Thịnh Trình Việt bóp chặt điện thoại ở trong tay, Lâm Phong không dám nhìn thẳng vào chiếc điện thoại đã bị bóp đến biến dạng, thật sự vô cùng thê thảm.

“Mợ chủ đã mất tích.” Mặc dù Lâm Phong biết, nếu anh nói ra những lời này có thể sẽ đắc tội với Thịnh Trình Việt, thế nhưng mũi tên sớm đã được lắp vào cung, anh không thể không mở miệng.

“Tôi hạn cho cậu, trong ngày hôm nay phải tìm được cô ấy trở về. Nếu không thì cậu cũng đừng trở về đây nữa.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói. Trong mắt đều là sát khí sắc bén. Đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, tỏa ra một mùi vị uy hiếp nồng đậm.

Trong lòng Lâm Phong run lên, mặc dù cảm thấy mình đang bị khó dễ, nhưng vẫn gian khổ gật đầu.

Tổng giám đốc thật sự đã giao cho anh một nhiệm vụ quá khó.Muốn anh tìm Tiêu Mộc Diên trở về trong ngày hôm nay, đây quả thật là muốn lấy mạng nhỏ của anh mà.

Bây giờ Thịnh Trình Việt có cảm giác đầu của mình sắp nổ tung rồi. Anh biết chắc chắn mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Thịnh Thắng. Lưu Mỹ căn bản không bị ông ta bắt đi, mà chỉ là lấy điện thoại của Lưu Mỹ lợi dụng danh nghĩa của bà ấy, mục tiêu thật sự của ông ta chính là Tiêu Mộc Diên.

Quả nhiên, ông ta vẫn là một con cáo già gian xảo. Lúc đó, anh không nên để ông ta đi một cách dễ dàng như vậy.Để bây giờ ông ta trực tiếp mang người phụ nữ của anh đi.

Thịnh Trình Việt càng nghĩ càng căm hận, siết chặt nắm đấm, móng tay trên đầu ngón tay đều đâm vào da thịt, mãi đến khi lộ ra vết máu đỏ tươi anh cũng không hề hay biết.

Lâm Phong thấy thế, cả người cũng nóng như lửa đốt, anh biết sức nặng của Tiêu Mộc Diên trong lòng Thịnh Trình Việt, bây giờ Tiêu Mộc Diên lại mất tích, chắc chắn trong lòng tổng giám đốc sắp nổ tung rồi.

“Tổng giám đốc, tôi biết bây giờ anh đang rất lo lắng, thế nhưng anh cũng không thể làm hại cơ thể của chính mình, nếu không thì đến khi phu nhân tổng giám đốc trở về sẽ rất đau lòng, anh cũng không nỡ để phu nhân đau lòng như vậy chứ.” Sau khi Lâm Phong suy nghĩ ở trong lòng một lúc, cuối cùng mới nghĩ ra một cách thuyết phục như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới cách thuyết phục này lại rất có hiệu quả đối với Thịnh Trình Việt.

Rất nhanh, Thịnh Trình Việt đã bình tĩnh trở lại, nhưng trên mặt vẫn tỏa ra một hơi thở không giận mà uy.

Cuối cùng Lâm Phong cũng khẽ thở phào một hơi. Chỉ là mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, anh vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu còn đứng đó làm gì nữa? Còn không mau phái thêm người tìm cô ấy đi.” Thịnh Trình Việt dùng ánh mắt tức giận nhìn Lâm Phong ra lệnh.

“Vâng, tôi lập tức đi ngay.” Bây giờ đương nhiên Lâm Phong giống như chạy trối chết để rời khỏi đây.Dù sao thì vẫn còn rất nhiều việc đang đợi anh đi giải quyết.

Hiện trường quay phim.

“Cắt!” Đạo diễn Lý nhìn cảnh tượng ở trước mắt hét lớn.

Men theo giọng nói của đạo diễn Lý, Thịnh Thảo An đang mặc một bộ đồ cổ trang lập tức nhảy ra khỏi ngực của Triệu Dương, dường như trên mặt còn viết hai chữ ghét bỏ rất lớn.

Đương nhiên Triệu Dương rất mất hứng, vội vàng kéo tay cô lại: “Tôi nói vẻ mặt này của em là có ý gì?”

“Vẻ mặt của tôi thì có liên quan gì tới anh? Mà cảnh quay đã kết thúc rồi, anh quản được tôi sao?” Bây giờ Thịnh Thảo An không muốn nói chuyện với anh.

“Em…” Bây giờ Triệu Dương lại bị tức giận đến không nói nên lời.

“Sau này ngoại trừ việc quay phim, mong anh đừng nói chuyện với tôi nữa.” Trên mặt Thịnh Thảo An tràn đầy vẻ chán ghét. Hơn nữa, Triệu Dương có thể nhìn ra, vẻ chán ghét này xuất phát từ tận đáy lòng của cô, chứ không giống như đang giả vờ, ngược lại lúc quay phim với anh thì giả vờ rất lợi hại.

Sau khi Triệu Dương nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy mất mát, cũng vội vàng bước tới phía trước kéo tay cô: “Chẳng lẽ em thật sự chán ghét tôi đến thế sao?”

Bây giờ Thịnh Thảo An chỉ cảm thấy cực kỳ mất kiên nhẫn, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Triệu Dương: “Rốt cuộc anh muốn tôi nói với anh bao nhiêu lần nữa, anh mới hiểu ra là tôi không hề muốn nói chuyện với anh! Hơn nữa tôi tin chắc rằng anh cũng hiểu rõ là, bây giờ tôi là người đã có chồng sắp cưới rồi.”

Triệu Dương nghe thấy giọng điệu thẳng thừng lại hung hăng của Thịnh Thảo An, trong khoảng thời gian ngắn anh cảm thấy có chút cứng miệng không đáp lại được.

Đúng vậy, anh có tư cách gì để quản chuyện của cô?

“Vậy bây giờ anh có thể buông tay tôi ra được chứ? Nếu không thì để người khác nhìn thấy, chúng ta ở đây lôi lôi kéo kéo nhiều sẽ không tốt? Hơn nữa chúng ta đều là diễn viên, nếu anh muốn sau này càng trở nên nổi tiếng, vậy thì hai người chúng ta càng phải giữ khoảng cách.Tôi cũng không muốn gây ra scandal giống như lúc trước.”

Sau khi nói xong, không biết Thịnh Thảo An đã lấy sức lực ở đâu ra thoát khỏi tay của Triệu Dương, sau đó đi về phía phòng tẩy trang.

Triệu Dương đứng tại chỗ ngơ ngác, trong lòng lại có một cảm giác mơ màng không nói ra được, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có cảm giác giống như thế này, tại sao đột nhiên lại cảm thấy tim mình rất đau?

Khi anh nhìn thấy Thịnh Thảo An mặc lại bộ quần áo thường ngày, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, đang nói chuyện điện thoại ngọt ngào làm nũng.

Đúng lúc này, hình như anh đã tìm ra được đáp án.

Chẳng trách sau khi anh nghe tin cô đính hôn, trong lòng lại khó chịu như thế. Chẳng trách khi anh nhìn thấy cô ở bên một người con trai khác lại tức giận đến thế, hóa ra chính là như vậy.

Anh thật sự quá ngốc, tại sao muộn như thế này mới biết được chuyện này?

Sau đó Triệu Dương nhanh chóng đổi lại bộ quần áo thường ngày, anh muốn đuổi theo Thịnh Thảo An vừa mới rời đi không lâu, anh nhất định phải nói rõ tất cả những điều này với cô.

Vừa mới ra tới bên đường, Triệu Dương đã nhìn thấy Thịnh Thảo An, vì vậy anh trực tiếp không hề do dự đi qua đó, nắm lấy cánh tay cô.

“Á! Lưu manh!” Thịnh Thảo An bị sự tiếp xúc đột ngột này dọa cho sợ hãi, vội vàng hét ầm lên.

“Cô đừng kêu lung tung, là tôi, không phải là lưu manh.” Có đôi khi Triệu Dương không nói nên lời với cô.Tại sao cô lại có tính cảnh giác cao như vậy?

Thịnh Thảo An quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ người phía sau chính là Triệu Dương, càng mất kiên nhẫn hơn: “Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, tại sao anh lại muốn nắm tay tôi nữa? Hơn nữa, tôi phát hiện gần đây anh rất không thích hợp, tại sao anh luôn thích bám lấy tôi không buông vậy?”

“Bởi vì bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.” Triệu Dương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên anh nghiêm túc muốn nói chuyện này với một cô gái. Vì vậy khó tránh khỏi, trong lòng sẽ có chút căng thẳng, mặc dù anh đã là người lão luyện trong chuyện tình cảm.

“Anh muốn nói thì tôi nhất định phải nghe sao?” Thịnh Thảo An vẫn không cho anh một sắc mặt tốt.

“Tôi… thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.” Triệu Dương cảm thấy, ngày hôm nay anh nhất định phải nói chuyện này cho cô biết, nếu không thì sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Hình như lần đầu tiên Thịnh Thảo An nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Triệu Dương, cô hơi ngẩn người, sau đó dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

“Thật ra chuyện tôi muốn nói với cô chính là, hình như tôi…” Triệu Dương vừa mới nói được một nửa, kết quả đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

Bình luận

Truyện đang đọc