*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô bị giam cầm dưới người anh, bộ dạng bất lực đáng thương đó, nhìn Phó Hàn Tranh một cách bực bội, không vui vẻ, nhưng lại cũng có cảm giác trái tim bị túm lại.
Cô ở bên cạnh anh, hoàn toàn là vì tiểu Đường Đậu sao?
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước đó một hồi lâu, cuối cùng vẫn là thả cô ra, mím môi lại, không lạnh không nóng nói: “Nếu như đã muốn xoá sạch giới hạn với tôi, cô cứ quần áo xộc xệch đi ra từ văn phòng của tôi như thế, cô nghĩ người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Mộ Vi Lan càng thêm ấm ức, giờ tay lau đi nước mắt nói: “Cùng lắm thì tôi từ chức không làm nữa."
“Mộ Vi Lan, cô có thể có chí khí một chút không?"
Phó Hàn Tranh bóp chặt vào cổ của cô, chau mày nhìn cô.
Cô nghẹn ngào nói: “Tôi chính là không có chí khí đấy, tôi chính là rất uất ức, đến cả quyền lợi muốn ở cùng với đứa con gái ruột của tôi cũng không có!"
"Tôi nói không cho phép cô ở cùng với tiểu Đường Đậu từ lúc nào thế?"
Người phụ nữ này, là tiểu học ngữ văn học không tốt sao, sao lại luôn hiểu sai ý của anh thế?
"Anh vừa mới nói.."
Mộ Vi Lan muốn phản bác, người đàn ông liền ngắt lời cô, “Cô muốn đưa tiểu Đường Đậu đi, thứ nhất, tôi không cho phép, thứ hai, ông cụ sẽ không cho phép cô đưa tiểu Đường Đậu đi đâu."
Mộ Vi Lan bỗng rên rỉ, “Anh đây không phải là không chịu để tôi..."
"Nhưng cô có thể ở lại nhà họ Phó, với thân phận là mẹ của tiểu Đường Đậu”
Mộ Vi Lan hoảng hốt, đầu óc hoang mang, không quá hiểu ý của anh nói, "Nhưng tôi không thể mãi mãi ở lại nhà họ Phó."
Phó Hàn Tranh đột nhiên áp sát lại cô hơn, ánh mắt nghiêm nghị khoá chặt cô, “Mộ Vi Lan, hình như cô vẫn chưa hiểu rõ quan hệ của chúng ta thì phải."
Cô rất mơ hồ, miệng theo phản xạ nhảy ra một câu nói, “Chúng ta chẳng phải chỉ là quan hệ bạn cùng lên giường...”
Câu nói này vẫn chưa nói hết, ánh mắt nhìn cô của người đàn ông, bỗng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Cô vừa nói chúng ta là quan hệ gì?" Bạn cùng lên giường?
Mộ Vi Lan cứng họng lại, bị ánh mắt u ám của anh làm cho hết hồn.
Phó Hàn Tranh siết chặt lấy cằm của cô, lạnh lùng một tiếng: “Sao nào, cô thích làm tình nhân như vậy sao?”
Sự chế giễu trong mắt anh, hoàn toàn thấy hết.
"Làm tình nhân dù sao cũng biết nịnh nọt kim chủ, Mộ Vi Lan, cô biết không?"
Trừ phản kháng anh, ngỗ ngược anh, chọc tức anh, cô còn biết làm gì nữa?
Người đàn ông thả tay khỏi cằm của cô, giống như chán ghét cô, cô cứng đơ nằm trên sofa, chỉ nhìn thấy Phó Hàn Tranh đứng dậy đi lấy hộp y tế mang đến.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, chau mày lại, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận và ân cần.
Phó Hàn Tranh tháo băng gạc trên cánh tay của cô ra, "Sẽ hơi đau đấy, cố chịu một chút."
Sau khi ném xuống câu nói này, người đàn ông bắt đầu giúp cô xử lí máu và vết thương, Mộ Vi Lan đau đớn co rúm lại, Phó Hàn Tranh không để cô co rúm, giữa chừng liếc nhìn cô vài cái.
Mộ Vi Lan cẩn thận dè dặt nhìn trộm người đàn ông đang bôi thuốc cho cô, đau đến nỗi nước mắt không kìm nén được mà phải chảy ra, sụt sịt mũi hỏi: “Phó Hàn Tranh, sau này anh có thể cho tôi thường xuyên đến thăm tiểu Đường Đậu không, tôi sẽ không làm phiền đến anh và Hướng Nam Tây đâu, tôi có thể đưa tiểu Đường Đậu ra ngoài chơi..."
Người phụ nữ này, trong đầu rốt cuộc là chứa cái gì vậy chứ?
"Xuyt"
Người đàn ông đột nhiên mạnh tay, Mộ Vi Lan đau nhức xuýt xoa.
". Phó Hàn Tranh, anh có thể nhẹ nhàng một chút không?"
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, “Cô chỉ phương diện nào?"
"."
Đến lúc này rồi, mà người đàn ông này vẫn còn chêu đùa được. “Đương nhiên là động tác của anh, anh làm tôi đau quá..."
Vừa dứt lời, con mắt sâu đen của Phó Hàn Tranh đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, bốn con mắt nhìn nhau, rõ ràng là lời nói theo nghĩa bình thường, sao lại biến thành có nghĩa khác rồi.
Cô vứa khóc, mặt vừa đỏ cả lên, tâm trạng của Phó Hàn Tranh vô cớ lại trở nên tốt hơn rất nhiều, thậm chí có dấu hiệu âm u chuyển nắng.
“Lần sau, tôi sẽ chú ý, không làm đau cô."
Câu nói “không làm đau cổ" cuối cùng đó, mang một ý nghĩa khác.
“Tôi đang nói nghiêm túc với anh đấy, sau này anh đối với tiểu Đường Đậu, có thể có kiên nhẫn hơn một chút không, nó là đứa bé gái, lúc nhỏ lại thiếu tình yêu thương của mẹ, tâm tư rất yếu đuối, sau này anh có thể ít cáu gắt với nó một chút không..."
Mỗi lần Phó Hàn Tranh cáu gắt với tiểu Đường Đậu, bộ dạng ấm ức đứng ở một bên lau nước mắt của tiểu Đường Đậu, khiến cho Mộ Vi Lan cảm thấy rất đau lòng.
Phó Hàn Tranh cảm thấy, anh bây giờ, trong mắt của người phụ nữ này, anh đã trở thành một kẻ độc ác hay ngược đãi trẻ con rồi.
“Tiểu Đường Đậu từ nhỏ đã bị ông cụ chiều hư rồi, cáu kỉnh thì càng dỗ càng mãnh liệt, tôi vừa mới cáu gắt nó, là muốn nói cho nó biết, tôi ép nó tiêm, là vì nó bị sốt cao, nó không hiểu, vì vậy tôi mới cáu gắt nó. Lúc này nếu như dỗ dành nó, thì nó chỉ sẽ khóc to hơn thôi, lại càng thêm được đà lấn tới.”
Mộ Vi Lan đơ ra vài giây, “Vì vậy, anh vừa rồi là đang dạy dỗ nó sao?"
Mà không phải là vì không có kiên nhẫn, cáu gắt với tiểu Đường Đậu của cô?
Phó Hàn Tranh băng bó vết thương cho cô xong, liền đứng dậy, nhìn chăm chú vào cô: “Tiểu Đường Đậu không chỉ là con gái của cô, cũng là của tôi, tôi không hy vọng nó trở thành một đứa trẻ xảo quyệt."
Thậm chí, anh so với cô, càng phải chú ý đến tiểu Đường Đậu hơn.
Đương nhiên, tiểu Đường Đậu có trong người gen của anh, thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ không trở thành một đứa trẻ xảo quyệt được, tiểu Đường Đậu là con gái, Phó Hàn Tranh bình thường rất nuông chiều nó, nhưng có những chuyện, vẫn nên dạy dỗ, Phó Hàn Tranh cũng sẽ không ăn bớt ăn xén, vào lúc nên hà khắc, thì bắt buộc phải đỏ mặt.
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích