Chương 564:
Hỉ Bảo nhà tôi biết thương người khác rồi
Đến tối, Lục Hỉ Bảo nghĩ đến chuyện ngày mai phải quay lại Bắc Thành, nhớ tới mấy hôm nay Tống Kiều đều quan tâm chăm sóc cho mình nên cô quyết định tới bệnh viện tạm biệt cô ấy.
Tống Kiều nhìn thấy cô thì cười hỏi: “Hôm nay còn có thời gian đến tìm chị cơ? Chị còn tưởng Thanh Việt có sở thích giữ em khư khư bên cạnh suốt hai tư giờ chứ”
Lục Hỉ Bảo nghe vậy thì đỏ mặt, cô nói: “Làm gì có, chị Kiều, ngày mai em phải về Bắc Thành rồi, nên hôm nay tới nói với chị một tiếng.”
“Nhanh vậy, Thanh Việt chịu để em về sao?”
Nhắc tới chuyện này, Lục Hỉ Bảo thở dài: “Mặc dù em muốn ở đây với anh ấy, nhưng mà anh ấy rất cứng đầu, nhất quyết muốn đưa em về Bắc Thành”
Tống Kiều gật đầu: “Cũng đúng, ở đây không an toàn, điều kiện sống cũng không tốt. Hơn nữa, em còn có công việc ở Bắc Thành chứ nhỉ?”
Nói đến công việc, Lục Hỉ Bảo cũng giật mình: “Đột nhiên em bị bắt tới đây. Bao nhiêu ngày rồi, em cũng quên điện cho giám đốc bệnh viện xin nghỉ phép. Chết rồi, em sẽ không bị đuổi việc chứ”
Lục Hỉ Bảo vội vã mở Weibo ra, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được với mấy người bên ngoài.
“Em để ngày mai quay lại Bắc Thành rồi hãng giải thích rõ ràng với giám đốc, tín hiệu ở đây không liên lạc được với bên ngoài đâu, chỉ có thể sử dụng nội bộ thôi.”
Lục Hỉ Bảo lúng túng, công tác bảo mật ở đây nghiêm ngặt thật.
Tống Kiều đang đếm số thuốc, cô nói: “À đúng rồi, chắc Thanh Việt uống hết thuốc rồi nhỉ. Lát nữa em mang lọ thuốc này về cho anh ấy nhé.”
Lục Hỉ Bảo cầm lấy lọ thuốc nhỏ, cô hơi nhíu mày: “Chị Kiều, đây là thuốc gì?”
Mặc dù Lục Hỉ Bảo là bác sĩ, nhưng trên lọ thuốc này chỉ có tên, không có thành phần cụ thể, cũng không có thông tin nhà sản xuất, cô chưa từng thấy qua nên đoán có lẽ đây là thuốc tự chế.
Tống Kiều giật mình, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Em không biết bệnh tình của Thanh Việt sao?”
Lục Hỉ Bảo cầm trong tay lọ thuốc, khẽ giật mình: “Anh ấy… bị bệnh gì?”
Tống Kiều nhìn dáng vẻ không biết chuyện gì của Lục Hỉ Bảo, cô phản ứng chậm mất một nhịp, thở dài nói: “Dù sao bây giờ anh ấy cũng không sao rồi, nói với em cũng không có ích gì.”
Tống Kiều ngồi xuống rồi mới nói: “Anh ấy bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, cách đây không lâu lại tái phát, vì vậy Thomson và Như Ca mới lo lắng đưa anh ấy về đây điều trị”
“Là… ung thư dạ dày?”
Tim Lục Hỉ Bảo thắt lại, cổ họng như nghẹn ngào.
Tống Kiều “ừm” một tiếng, thấy Lục Hỉ Bảo căng thẳng quá thì an ủi: “Nhưng em yên tâm, anh ấy không sao rồi. Thomson là bác sĩ thiên tài về lĩnh vực này, sẽ không để anh ấy làm sao đâu. Sau khi phẫu thuật, anh ấy cũng bình phục rất tốt”. Thuốc đang uống này là loại mới nhất của Thomson, sau ba liệu trình thì anh ấy sẽ khỏe hẳn lại thôi. Khỏe như những người bình thường khác, hơn nữa xét cho cùng thì tố chất của anh ấy cũng hơn hẳn người bình thường rồi. Không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng, theo lí mà nói, sức khỏe anh ấy tốt như vậy, sao lại có thể mắc bệnh này?”
Tống Kiều xua tay nói: “Một số bệnh không liên quan gì đến thể chất. Mặc dù nhiều nghiên cứu cho rằng là do gen hay gì gì đó, nhưng ai mà biết được, có thể là số mệnh rồi, có điều sói cuối cùng vẫn là sói, sống dai lắm.”
Lục Hỉ Bảo đau lòng, thì ra lúc đó anh ấy đột nhiên ngất đi, sau khi được đưa đến bệnh viện thì nói lời chia tay với cô, có phải là vì căn bệnh này?
Lục Hỉ Bảo biết cô không phải người giống như Giang Thanh Việt và Tống Kiều, ít nhất, cô không thể coi thường sống chết, hơn nữa cô chưa từng thực sự trải qua chuyện sinh tử.
Cho dù mấy ngày trước cô bị bắt cóc, tình huống vô cùng nguy hiểm nhưng ít ra tính mạng của cô vẫn được bảo toàn chứ không như Giang Thanh Việt, ngày ngày sống với đao kiếm máu me, làm cô sợ phát khiếp.
“Chị Kiều, cảm ơn chị đã nói với em chuyện này”
“Không có gì, chị chỉ nghĩ Thanh Việt gặp được em đúng là may mắn thật. Lúc trước anh ấy rất kín kẽ, nhưng khi ở bên cạnh em, chị có thể cảm thấy anh ấy thoải mái và vui vẻ.”
Khi Lục Hỉ Bảo đi từ phòng y tế về khách sạn, đầu óc cô cứ treo lơ lửng, mơ hồ không rõ.
Cô thất thần quay lại thì thấy Giang Thanh Việt vừa từ sân tập về, anh đang cởi áo, chuẩn bị đi tắm rửa.
Người đàn ông nọ quay lại nhìn cô: “Em đi đâu vậy?”
“Em đến bệnh viện chào chị Kiều, nói với chị ấy mai em phải đi rồi”
Giang Thanh Việt mỉm cười: “Quan hệ của em với Tống Kiều cũng tốt nhỉ?”
Lục Hỉ Bảo gật đầu: “Ừm, em thấy chị Kiều rất dịu dàng”
Giang Thanh Việt không để ý đến cảm xúc của Lục Hỉ Bảo, vừa đi vào phòng tắm, anh vừa cười trêu chọc: “Đó là em chưa thấy miệng lưỡi sắc bén của Tống Kiều đấy thôi, vô cùng tàn bạo.”
Khi Giang Thanh Việt chuẩn bị vào phòng tắm, Lục Hỉ Bảo đột nhiên chạy đến ôm lấy anh từ phía sau.
Giang Thanh Việt bất ngờ, nhìn đôi tay nhỏ bé đang ôm chặt lấy eo mình, anh có phần khó hiểu: “Em sao vậy?”
“Sao anh không nói cho em biết anh bị bệnh?”
Nam Cung Tử Thiêm con trai cả của Nam Cung Phi Vũ và Mộc Thuần nè
Mình rất thích truyện có nữ chính mạnh mẽ truyện nước ngoài tg viết hay rất lo rích ko có câu từ phan cảm câu chuyện hấp dẫn loi cuốn người nghe chúc mc và tác giả một buổi tối an lành ấm áp van sự bình an trong cuộc sống
Mới nghe nội dung đã thấy hấp dẫn ngược đến ức chế luôn Cảm ơn người đẹp nhiều.
Chuyện này phần 2 của Chuyện vô tình nhặt đc tổng tài đúng k Min
Truyện hay
Thích nử 9 nha. Dù sắp chết nhưng rất mạnh mẻ.
Truyện này bao nhiêu tập vậy bạn
Truyện tào lao quá. Trọng sinh vào người khác còn đc cứ trọng sinh ngược trẻ lại thì quá tào lao
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích