Bầu không khí trong xe vô cùng quái lạ.
Hiếm khi Phó Hàn Tranh mới nói chuyện với một người không quen nhiều như vậy.
Phó Hàn Tranh trước nay không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác, vậy mà giờ đây anh lại để nghị giúp Đào Gia Dương tìm bạn gái. "Anh Đào cũng không còn trẻ nữa, chỗ tôi có rất nhiều người xứng đôi với anh Đào. Nếu anh Đào có hứng thú với việc này, tôi có thể làm người mai mối.
Đào Gia Dương mìm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của anh Phó, nhưng mà bây giờ tôi vẫn đang chú trọng sự nghiệp, đợi vài năm nữa đi."
Khỏe môi Phó Hàn Tranh cong lên, anh không nói thêm gì nữa.
Mộ Vi Lan thò tay ra và âm thầm vào cánh tay anh. Người đàn ông này, tối nay anh uống nhầm thuốc rồi sao? Đào Gia Dương không ngờ Phó Hàn Tranh lại để gần như vậy, thường ngày anh ta cũng hay xem bản tín tài chính, và anh ta cũng thường nhìn thấy bóng dáng của Phó Hàn Tranh, theo cảm nhận của anh ta, Phú Hàn Tranh là một người quyết đoán, lãnh đạm và có năng lực. Nhưng hôm nay trò chuyện, mặc dù đúng là có chút lạnh lùng, nhưng vẫn có tình người.
Đào Gia Dương tiếp tục trò chuyện và hỏi: "Anh phó, tôi mạo muội hỏi anh một câu, mắt của anh.
Mộ Vi Lan nghe thấy vậy, cô sợ chạm đến nỗi đau của Phó Hàn Tranh, liền lập tức nói: “Ó, mắt anh ấy gần đây có chút bất tiện, nhưng mà vẫn đang điều trị, chắc là một thời gian sẽ ổn thôi."
Đào Gia Dương cũng biết điều, không tiếp tục hỏi nữa.
Khi chiếc Maybach chấm chấm dừng lại trước khu hoa viên Nam Phương, Đào Gia Dương lên tiếng chào “Anh Phó, Vi Lan, tôi đến nơi rồi, xuống xe trước đây, cảm ơn hai người hôm nay đã đưa tôi về."
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu và nói: “Không có gì, tiên đường thôi."
Khi Đào Gia Dương xuống xe, Mộ Vi Lan mới phở phào nhẹ nhôm, cô cảm thấy vừa nãy Phó Hàn Tranh đang đào hố cho cô khắp nơi, cô thậm chí không dám nói gì, chỉ sợ nói sai sẽ khiến anh không vui.
Có ngẳng đầu lên và lặng lẽ quan sát cảm xúc trên mặt anh, văn rất điểm đạm, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào.
Cô thận trọng hỏi: "Có phải anh đang giận không?" "Anh giận cái gì?”
Mộ Vi Lan không biết rõ anh đang vui hay tức giận, cô cau mày và oan ức nói: “Em và Đào Gia Dương thực sự không có gì, nếu như có gì đó bây giờ còn đến lượt anh à?" "Em nói cái gì?" Giọng nói của Phó Hàn Tranh đột nhiên tăng lên một chút.
Mộ Vị Lan rụt cổ lại, cắn môi và lầm bầm nói: “ỷ của em là em và anh ấy thực sự không có gì, tối nay trước lúc anh đến, em đã để anh ấy nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay em rồi
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô, xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út, khẽ thở dài: "Xem ra chiếc nhẫn này không đủ lớn, cần phải sáng hơn nữa mới có thể nhìn thấy được."
Mộ Vị Lan bật cười khúc khích: “Vậy anh mua cho em hạt xoàn kim cương mười carat di? Mười carat phải to đến mức nào chứ. Nếu em đeo ra ngoài đường, chắc chắn sẽ bị cướp mất
An ninh trật tự ở Bắc Thành rất tốt, ai dám cướp chứ, hơn nữa dám cướp đến bà Phó, đó là điều không “Trên đầu em cũng không có chữ bà Phó, người ta cũng không biết em."
Mộ Vi Lan chỉ vô tình nói một câu, Phó Hàn Tranh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh khẽ cau mày.
Hai người họ hiện giờ...vẫn đang trong tình trạng kết hôn giấu, ngoại trừ những người thân trong gia đình, họ hàng và một vài người bạn xung quanh biết ra, mọi người bên ngoài đều không biết thân phận của Mộ Vi Lan. "Tiểu Lan, chúng ta tổ chức hôn lễ đi."
Khi nghe đến việc tổ chức hôn lễ, Mộ Vi Lan cũng có chút mong đợi, nhưng mà... “Em mang thai đến đứa thứ hai rồi, còn tổ chức hôn lễ làm gì? Không cần thiết đâu, hơn nữa em sợ phiền phức. Nếu tổ chức hôn lễ, em sẽ phải đối mặt với tất cả họ hàng của anh?" "Nhà anh không có nhiều họ hàng, em đều gặp hết rồi" “Như vậy cũng phiền phức, chưa kể bây giờ mặt anh vẫn không nhìn thấy, chuyện tổ chức hôn lễ để nói sau di."
Phó Hàn Tranh khẽ "ừm" một tiếng, cũng tốt, bày giờ cô đang mang thai, chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi khi phải tham gia những nghi thức phức tạp của hôn lễ.
Sau khi trở về nhà, Mộ Vi Lan tắm xong liền chui vào chăn bông và ôm lấy eo của Phó Hàn Tranh.
Cô chớp chớp mắt hỏi: “Anh tích cực mai mối cho Đào Gia Dường như vậy, có phải vì sợ anh ấy vẫn nhớ đến em không?" "Em đã bị anh trói chặt trên giấy kết hôn, em nghĩ anh còn sợ những chuyện như vậy sao?"
Phó Hàn Tranh vừa nói vừa đè cô xuống.
Mộ Vi Lan nhanh chóng áp hai tay lên ngực anh: "Bác sĩ nói không được làm...
Sắc mặt Phó Hàn Tranh tối sầm lại, anh đẩy tay cô ra, nằm sang một bên: “Tránh xa anh ra
Phó Hàn Tranh quay lưng lại với cô, cố gắng làm dịu đi ngọn lửa trong người, nhưng cô lại bam lấy anh, ôm chặt anh từ phía sau. “Anh rất muốn sao? Thật ram có thể dùng...tay giúp anh
Nói xong, Mộ Vì Lan cảm thấy mặt cô nóng bừng.
Người vừa nói chuyện, chắc chắn không phải là cô!
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan ngủ đến giữa trưa mới dây.
Phó Hàn Tranh đã dậy đi làm từ sớm, cô liếc nhìn đồng hồ, mười giờ rồi.
Khi Phó Hàn Tranh đi làm, cô vẫn chưa thức giấc, hôm qua cô bị anh hành hạ cả đêm đến giờ tay cô vẫn còn mỏi.
Trên đầu giường dán một tờ giấy nhớ.
Bên trên viết một vài từ cầu thả"Bà Phó, tối qua vất vả rồi."
Mộ Vi Lan đỏ mặt, nhịp tim cô đập nhanh hơn, cô cần thận cất tờ giấy nhớ đó lại.
Tòa nhà Phó Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Từ Khôn báo cáo công việc xong, Phó Hàn
Tranh gọi anh lại "Boss, có chuyện gì vậy "Đi đăng ký một tài khoản Weibo cho tôi, nhân tiên xác thực tài khoản."
Từ khôn còn tưởng mình nghe nhằm: "Weibo?"
Phó Hàn Tranh trước giờ luôn cao ngạo và lạnh lùng lại muốn dùng Weibo? “Boss, anh đăng ký Weibo để “Lắm điều quá vậy, tôi không được dùng Weibo "Không, không, anh đương nhiên có thể dùng
Weibo."
Chỉ là điều này quá bất ngờ.
Mười phút sau, sau khi Từ Khôn đăng ký và xác thực tài khoản Weibo, anh đưa tài khoản cho Phó Hàn
Tranh.
Phó Hàn Tranh nói: "Giúp tôi đăng một tin
Weibo?" “Tin gì chứ?" "Đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn của tôi và vợ tôi. "Ổ, đúng rồi, hãy viết kèm theo, bà Phó, quãng đời còn lại, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn à?" Tử khôn giật giật khỏi miệng, từ khi nào mà Boss lại trở nên tầm thường như vậy "Được, tôi đăng ngay đây. “Chờ đã, hay là viết, xin chào, bà Phó?"
Từ Khôn hoàn toàn bất lực: "Boss, tôi thấy "quãng đời còn lại xin hãy chỉ giáo nhiều hơn" văn chương hơn một chút."
Xin chào, bà Phó?
Như vậy quá mức tầm thường rồi, không hợp với khí chất của một tổng giám đốc lớn. "Vậy thì đăng thể đi."
Tóm lại viết cái gì Phó Hàn Tranh cũng không quan tâm lắm, điều quan trọng nhất là anh muốn thông báo cho tất cả mọi người biết Mộ Vi Lan là vợ của Phó Hàn Tranh anh.
Mộ Vi Lan ở nhà buồn chán, cô ngồi lướt Weibo, khi xem hot search, cô đột nhiên nhìn thấy dòng chữ “Phó Hàn Tranh đã kết hôn”, chủ đề này phía sau còn được gần một chữ "hot"
Mộ Vi Lan giật mình rơi miếng táo trên tay xuống
Chuyện gì thế vậy Cô nhấp vào xem, Phó Hàn Tranh đã đăng ký tài khoản Weibol Phía sau còn có một chữ "y" lớn lại
Trên tường tài khoản của anh chi có một bài Weibo, là tầm hình giấy đăng ký kết hôn của hai người ho!
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích