Bên ngoài phòng bệnh của bà Cổ, Tổng Yến Trầm sắp xếp một số vệ sĩ.
Tính cách của bà Cổ trước giờ đều rất hòa đồng, bà cảm thấy làm như vậy không thích hợp với những bệnh nhân khác: “Yến Trầm, con để mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa rời đi đi, chẳng phải Ngụy Trân Vân đang ở trong tay con sao? Ngoài bà ta ra, cũng không có ai đến gây rối nữa đâu. Nhiều vệ sĩ đứng canh giữ ngoài cửa như vậy, người không biết còn tưởng mẹ là phạm nhân gì đấy." “Mẹ, thời gian này mẹ cố chịu đựng đi. Bây giờ Ngụy Trân Vân ở trong tay con, người của bà ta nhất định sẽ đến đòi người, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó xấu xa, buổi tối con sẽ đến ở cùng mẹ.
Bà Cổ hiện từ nhìn con trai, vỗ nhẹ lên tay Tổng Yến Trầm và nói: “Con làm việc bận rộn như vậy, tối còn đến trông mẹ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, buổi tối còn đứng đến nữa" "Hay là con de di Duong den chär me?"
Bà Cố suy nghĩ rồi đột nhiên nói: “Thật ra me muốn ở bên cạnh Tiểu Tiểu nhiều hơn, nhưng bây giờ con bé mang thai không thể thức đêm Hay là con xem nếu Tiểu Phó đồng ý, có thể để Tiểu Phó ở lại đây qua đêm? Mẹ có đôi lời muốn nói chuyện riêng với nó: “Được, vậy lát nữa con sẽ đi hỏi."
Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vị Lan trở về phòng bệnh, Tổng Yến Trầm nói: "Tối nay chúng ta phải để lại một người trông mẹ."
Mộ Ví Lan nói ngay: “Vậy hay là để em ở lại trò chuyện với mẹ?"
Cô vừa dứt lời, Phó Hàn Tranh không đồng ý: "Không được, em đang mang thai, em ở lại đây một mình anh không yên tâm.
Tổng Yến Trầm tiếp lời: “Hay là đề Hàn Tranh ở lại đi? Mẹ vợ cũng có lời muốn nói với anh đấy."
Mộ Vĩ Lan vô thức nhìn mặt Phó Hàn Tranh, từ khi nào mà Tống Yến Trầm và anh lại thân thuộc như thế, còn gọi là Hàn Tranh?
Lẽ nào đây là anh vợ trong truyền thuyết sao? “Để Hàn Tranh ở lại với mẹ không tốt lắm.
Mô Vi Lan nhỏ giọng nói, có nghĩ Phó Hàn Tranh không muốn ở lại, dù sao thì Phó Hán Tranh và bà Cố không có quan hệ thân thiết gì.
Mặc dù là mẹ vợ, nhưng bà Cổ và Mộ Vĩ Lan cũng mới nhận nhau không lâu.
Phó Hàn Tranh xoa đầu Mộ Vĩ Lan: "Không sao, anh sẽ ở lại."
Mộ Vị Lan há hốc mồm, từ khi nào mà Phó Hàn Tranh trở nên dễ gần như vậy?
Chập tối, Tống Yến Trầm lên xe trước, Phó Hàn Tranh và Mộ Vĩ Lan đứng trước cửa bệnh viện trò chuyện.
Mộ Vi Lan hỏi lại anh: "Anh thực sự muốn ở lại đây chăm sóc bà Cổ sao?" "Lẽ nào buổi tối không có anh, em không ngủ dudc?"
Mộ Vi Lan mím môi cười, vươn tay ôm eo anh: "Hàn Tranh, bây giờ anh trở nên rất dễ gần."
Phó Hàn Tranh khẽ mìm cười, vỡ hông cô và nói: “Màu đi đi, Tổng Yến Trám đang đợi đấy "Vậy em đi đây, buổi tối em sẽ gọi điện cho anh "Um."
Sau khi Phó Hàn Tranh trở về phòng bệnh, bà Có đang ngồi đọc sách trên đầu giường.
Nhìn thấy anh đi vào, bà đặt sách sang một bên "Yến Trầm và Tiểu Tiểu về rồi à?" "Um, ve roi."
Bà Cổ hỏi: “Ta để cậu ở lại chăm sóc ta, không làm khó câu chứ?"
Phó Hàn Tranh cầm con dao gọt trái cây và táo trên bên ở đầu giường, anh ngồi xuống ghế và gọt vỏ tảo vứt vào thùng rác. "Tiểu Lan là con gái ruột của bà, cũng vợ của tôi, bà không cần phải khách sáo với tôi như vậy.
Mặc dù giọng điệu của anh không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng.
Bà Cổ nói: “Mặc dù ta và cậu vẫn chưa thân quen lắm, nhưng ta có thể cảm nhận được dù vẻ ngoài của cậu hơi lạnh lùng, nhưng đối với Tiểu Tiểu rất ấm áp. Hôm nay khi cậu bảo vệ Tiểu Tiểu trước mặt Ngụy Trần Văn, ta rất biết ơn."
Phó Hàn Tranh chuyên tâm gọt táo, những đường gần tay nổi lên rất đẹp.
Bảo vệ Tiểu Lan là điều tôi phải làm
Bà Cổ mìm cười, và vừa ý với người con rể này: “Cậu có thể kể cho ta biết cậu và Tiểu Lan quen nhau và phát triển mối quan hệ như thế nào không?". Bà Cổ thay đổi cách xưng hô, và gọi "Tiểu Lan" theo anh.
Phó Hàn Tranh nghĩ rằng anh không thể nói cho bà Cổ biết anh và Vĩ Lan quen nhau vì việc “mang thai hộ" sau đó thông qua kết hôn giả mà nảy sinh tình cảm, điều này nghe có vẻ hơi vô lý và không đáng tin cây.
Anh không muốn làm bà Cổ sợ.
Vì vậy anh nói: "Tôi là đàn anh của Tiểu Lan, khi cô ấy còn đang học tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi được nhà trường mới về phát biểu, Tiểu Lan cảm thấy anh chàng đẹp trai này tốt nên chúng tôi ở bên nhau. " "
Bà Cố im lặng một lúc: “Là Tiểu Lan theo đuổi cậu trước?"
Phó Hàn Tranh đưa quả táo cho bà Cổ và khẽ đáp lai.
Bà Cổ cầm quả táo, có chút ngượng ngưng và nói: “không ngờ người con gái kiệm lời như Tiểu Lan lại chủ đồng theo đuổi người khác, xem ra người làm mẹ như tôi vẫn chưa đủ hiểu con bé"
Một chút gian xảo lỏe lên trong đôi mắt đen lấy của Phó Hàn Tranh, anh còn tự hào nói: “Bởi vì quá thích tôi nên không thể kìm nén được " ""
Bà Cổ cắn một miếng táo và suýt bị nghẹn. Nhưng mà, điều này cũng nằm trong dự đoán.
Chỉ nhìn điều kiện bên ngoài của Phó Hàn Tranh thôi cũng thấy khá tốt, không thua kém gì Yến Trầm. “Ban ngày Tống Trầm và Tiểu Lan đều ở đây, tôi ngại hỏi, cậu...làm nghề gì vậy?"
Mẹ vợ luôn thích tra hỏi con rể xem trong gia đình có những ai, làm nghề gì, thu nhập ra sao, Phó Hàn Tranh cũng không hề chán ghét.
Hôm nay anh quyết định ở lại đây, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bị bà Cổ hỏi những câu hỏi tẻ nhạt này.
Vì vậy Phó Hàn Tranh không hề tỏ ra khó chịu, mà từ từ trả lời rõ ràng: “Tôi làm kinh doanh, lợi nhuận của công ty khá tốt, hoàn toàn có thể cho Tiểu Lan một cuộc sống ổn định.
Bà Cố thắm nghĩ, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Thật ra lúc đầu bà cũng không có ấn tượng tốt với người con rể lạnh lùng này, nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải Yền Trầm ở trước mặt người khác cũng bảy ra bố mặt lạnh đỏ sao. Nhưng khi ở trước mặt Hi Hi, chuyện gì cũng thuận theo con bé. Mặt lạnh lùng không sao, chỉ cần trái tim nóng ẩm là đủ rồi.
Bà Cổ trải lòng nói: "Tiểu Phó, ta nói thật với cậu, ta mắc bệnh máu trắng. Mặc dù Yến Trầm luôn tìm người ghép tủy phù hợp cho ta, nhưng ta biết, có lẽ ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Cả đời ta sống quá thất bại, bây giờ cũng không có mong muốn gì hơn. Ta chỉ hy vọng hai đứa con của ta có thể sống hạnh phúc. Hạnh phúc của Tiểu Lan ta giao lại cho cậu, cậu có thể hứa với ta ở bên cạnh con bé đến hết đời và yêu thương con bé không?"
Phó Hàn Tranh trầm lặng vài giây, không nói gì.
Bà Cổ lại nói: "Có phải yêu cầu này của ta xa quá không? Ta biết đối với người trẻ các cậu bây giờ việc kết hôn có thể không phải là chuyện cả đời, nhưng... “Bà Cổ, tôi kể cho bà nghe một câu chuyện nhé. "Câu chuyện?". “Trước đây từng có một chàng trai vì một số chuyện mà mắc bệnh trầm cảm. Năm 22 tuổi, cậu ta chọn cái chết nhưng có một cô gái đã xuất hiện cứu câu la và hai người họ trở thành bạn của nhau. Kể từ đó, chàng trai ấy mới có cả cuộc đời."
Bà Cổ ngày người: “Ý cậu là
Phó Hàn Tranh nghiêm túc nhìn bà Cổ và thể hẹn: "Tiểu Lan từng cho tôi cả một đời, vì vậy tôi cũng sẽ cho cô ấy cả cuộc đời.
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích