*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đường đi mỗi người một suy nghĩ.
Quay trở về Tiên Thủy Vịnh, không biết có phải do đang mang thai hay không mà sau khi ăn cơm xong, còn chưa tới giờ đi ngủ, Mộ Vi lan đã cảm thấy buồn ngủ rồi.
Phó Hàn Tranh đang ở trong phòng sách xử lý chuyện của công ty, cô nằm trên giường một lúc đã đi gặp chu công rồi.
Tới 10 giờ, Tiểu Đường Đậu ầm ĩ muốn Mộ Vi Lan kể chuyện cho nó nghe trước khi ngủ, con bé cầm quyển truyện cổ tí tới trước phòng ngủ thì bị Phó Hàn Tranh lôi lại.
Tiểu Đường Đậu nghiêng gương mặt nhỏ bé ngây thơ chớp chớp mắt nhìn Phó Hàn Tranh, không hiểu hỏi: “Bố, con muốn tìm Mộ Mộ kể truyện cho con nghe, bố lôi con làm gì?"
Phó Hàn Tranh thấp giọng nói: "Mộ Mộ đang ngủ rồi, không còn sớm nữa, con cũng nên đi ngủ đi."
Tiểu Đường Đậu nhắn gương mặt nhỏ bé lại hỏi: “Tại sao hôm nay Mộ Mộ lại ngủ sớm như vậy?"
“Bởi vì bên trong bụng Mộ Mộ đang có em bé."
Tiểu Đường Đậu đột nhiên vui vẻ nói: “Bố, bên trong bụng Mộ Mộ là em trai hay em gái?"
“Bây giờ vẫn chưa biết, có lẽ là em trai mà cũng có thể là em gái. Nhưng mà chuyện này, chúng ta tạm thời không được nói cho Mộ Mộ biết, có được không?"
"Vâng!"
Sau khi Phó Hàn Tranh dỗ Tiểu Đường Đậu đi ngủ, anh mới bước vào phòng ngủ.
Mộ Vi Lan đang nằm nghiêng trên giường, mặt áp vào gối, ngủ rất yên tĩnh.
Phó Hàn Tranh bước tới ngồi bên cạnh cô, anh giơ tay lên vuốt các sợi tóc đang rối của cô. Anh vừa định cầm quần áo ngủ tiến vào phòng tắm thì điện thoại để trên đầu giường của Mộ Vi Lan kêu lên một tiếng, màn hình sáng lên, là tin nhắc đến từ một bệnh viện.
Phó Hàn Tranh nhăn mày lại, mở màn hình điện thoại lên xem...
Là tin nhắn thông báo của bệnh viện.
Mà nội dung, là sáng ngày mai 10 giờ làm phẫu thuật phá thai.
Đôi mắt đen nháy của Phó hàn Tranh co rúm lại.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt của người con gái đang ngủ say rên giường, sự tức giận trong đôi mắt dần dần lan tỏa.
Mộ Vi Lan thế mà lại muốn bỏ đứa bé này!
Mộ Vi Lan mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm truyền tới.
Cô ngủ rất mơ màng, tay đặt lên trên trán một lúc lâu sau mới tỉnh được.
Phó Hàn Tranh đang tắm sao?
Cô nhìn đồng hồ trên tay, đã 10 rưỡi rồi.
Cô nằm trên giường đợi Phó Hàn Tranh, nhưng mà người đàn ông này tắm tới tận 11 giờ rồi vẫn chưa xong.
Mộ Vi Lan nhắn mày, mỗi ngày Phó Hàn tranh đều tắm rất nhanh. Đàn ông thường thì họ tắm nhanh lắm, nhiều nhất là 20 phút là xong. Nhưng hôm nay, sao anh lại tắm lâu như vậy?
Mộ Vi lan sợ anh xảy ra chuyện gì đó, cô vén chăn ngồi dậy bước tới phòng tắm gõ cửa: “Hàn Tranh? Anh có trong đó không?"
Người đàn ông ở bên trong không trả lời cô, đáp lại cô là tiếng nước chảy.
Lông mày Mộ Vi Lan càng nhăn lại hơn, cô trực tiếp mở cửa đi vào bên trong. Giây phút cô mở cửa, cô gọi anh một tiếng: “Hàn Tranh..."
Hình ảnh xuất hiện trong mắt cô là cơ thể không mảnh vải của Phó hàn Tranh, anh đang đứng tắm dưới vòi hoa sen. Gương mặt của Mộ Vi Lan hơi đỏ.
“Em, em tưởng anh bị làm sao mới vào xem, vừa nãy em gọi anh, sao anh..."
Càng nói càng loạn, mặt cô cũng càng đỏ hơn: “Nếu anh đã không có chuyện gì thì em ra ngoài đây."
Cô đang định xoay người đi thì Phó Hàn Tranh đang đứng dưới vòi hoa sen duỗi tay ra lôi cô lại.
Mộ Vi Lan kinh ngạc, nếu như không phải có Phó Hàn Tranh đỡ thì cô đã trơn ngã xuống dưới sàn rồi.
Cô bảo vệ đứa bé ở trong bụng, sợ hãi nói: “Hàn Tranh... anh làm gì vậy?"
Đỉnh đầu chảy xuống nước lạnh!
Mộ Vi Lan lạnh run cầm cập, cô giơ tay lên muốn tắt vòi nước đi, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh đè lên tường.
Người đàn ông không biết đã tắm bao nhiêu nước lạnh, toàn thân anh lạnh như một khối băng.
Nhưng mà đôi mắt của Phó Hàn Tranh còn lạnh lùng hơn!
Đôi mắt của anh giống như một con dao nhìn chằm chằm cô, giống như là đang đâm vào người cô vậy.
Người đàn ông này khiến cho người khác sợ hãi, Mộ Vi Lan bị dọa sợ, cô có chút căng thẳng nói: “Hàn, Hàn Tranh... Em... Em lạnh... Tắt nước đi được không?"
Cô ngước mắt lên nhìn anh, cố gắng chịu đựng với cơn lạnh.
Dưới đáy mắt của Phó Hàn Tranh không có bất kỳ một tia cảm xúc nào, bình tĩnh mà đáng sợ, đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông nhả hai chữ: "Lạnh không?"
"Lạnh... Hàn Tranh em lạnh... Anh tắt nước đi được không?"
Hai tay của cô ôm lấy bản thân, chỉ muốn trốn chạy. Nhưng mà Phó Hàn Tranh lại giữ lấy cô không cho cô trốn khỏi vòi hoa sen.
Phó Hàn Tranh làm ngơ, ép sát cô, khí lạnh trên người anh bao trùm lấy cô:
"Tiểu Lan, em có biết anh tắm nước lạnh bao lâu rồi không?"
Anh gọi cô là Tiểu Lan, nhưng mà lời nói lại lạnh lùng không có chút cảm xúc nào. Mộ Vi Lan có chút sợ hãi một Phó Hàn Tranh như thế này.
"Bao... Bao lâu? Hàn tranh... Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Đột nhiên bàn tay to lớn lạnh lẽo của người đàn ông xé nát quần áo ngủ của cô!
"Aaa!"
Mộ Vi Lan sợ hãi kêu lên một tiếng, trên người không còn quần áo, nước lạnh ở trên đầu chảy xuống, làm lạnh đến thấu xương!
Toàn thân cô lạnh cứng lại, cô tủi thân khóc: “Hàn Tranh, em lạnh...! Anh
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích