VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI (MỘ VI LAN - PHÓ HÀN TRANH)

Chương 651:

 

Giang Thanh Việt nhìn Lục Hỉ Bảo từ từ tỉnh dậy, tim anh nhảy cẵng và kích động như muốn văng khỏi lồng ngực.

 

Lục Hỉ Bảo mở mí mắt nặng nề ra, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

 

Lục Hỉ Bảo ngủ say quá lâu, cô cảm thấy có chút hư ảo với thế giới chân thật này.

 

Thật sự là Giang Thanh Việt sao?

 

Lục Hỉ Bảo chậm rãi duỗi tay nhỏ ra nhưng cô không có quá nhiều sức lực, Giang Thanh Việt ý thức được cô muốn chạm vào mình nên lập tức cầm bàn tay nhỏ của cô dán lên mặt mình.

 

“Hỉ Bảo, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em có biết anh đợi em bao lâu rồi không?”

 

Lục Hỉ Bảo đụng vào nhiệt độ cơ thể chân thật nên trừng lớn hai con mắt, cô ấy nhìn bàn tay mình theo bản năng rồi đáy mắt kích động lên.

 

Cô ấy không chết, cô ấy có thể chạm vào Giang Thanh Việ Nghĩ đến đây thì Lục Hỉ Bảo nhìn qua anh ấy, nước mắt cô ấy rào rào tràn mi.

 

Lòng của Giang Thanh Việt bỗng nhiên đau nhói rồi ôm cô vào lòng thật chặt: “Sao em vừa tỉnh đã khóc rồi? Anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây”

 

Giang Thanh Việt cúi đầu hôn trán cô, Lục Hỉ Bảo nhào vào lòng anh, bàn tay nhỏ nắm lấy áo sơ mi của anh khóc đến không kìm nén được.

 

“Em đã mơ một giấc mơ rất dài… Em mơ thấy anh giết chết con của chúng ta, còn mơ thấy anh ở bên cạnh Nguyệt Như Ca mà không cần em nữa… hu hu hu hu…’ Nhắc đến đứa bé thì ánh mắt Giang Thanh Việt run lên.

 

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lục Hỉ Bảo ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Tại sao em lại ngủ lâu như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? À, em nhớ em bị Châu Thắng bắt đi. Giang Thanh bố nuôi của anh là một kẻ xấu xa, anh không thể tin tưởng ông ta nữa!”

 

Giang Thanh Việt gật đầu rồi nhẹ nhàng đụng trán mình lên trán cô ấy, anh ấy dùng cặp mắt đen sâu thẳm đầy thâm tình nhìn cô ấy: “Anh đã biết cho nên em không cần lo lắng, quan trọng nhất hiện tại là dưỡng cơ thể cho thật tốt, những thứ khác cứ giao cho anh”

 

Tay nhỏ của Lục Hỉ Bảo sờ phần bụng, cô ấy dùng cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Thanh Việt hỏi: “Đứa bé của chúng ta có khỏe không?”

 

Đứa bé…

 

Giang Thanh Việt há to miệng, muốn mở miệng nói cho cô ấy biết sự thật nhưng nhìn thấy cô ấy hiện giờ đang yếu như thế, nếu bây giờ để cô biết được chuyện này thì cô ấy nhất định sẽ không chịu đựng nổi…

 

Lúc đôi mắt ươn ướt của Lục Hỉ Bảo nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Việt, Giang Thanh Việt không thể nào nói cho cô ấy là con của bọn họ đã mất rồi.

 

“Đứa bé… Đứa bé rất tốt, em không cần phải lo lắn Trước khi thân thể của Lục Hỉ Bảo khôi phục hoàn toàn, Giang Thanh Việt tính toán sẽ im lặng giữ kín bí mật này.

 

Sau khi Lục Hỉ Bảo nhận được câu trả lời khẳng định, gương mặt nhỏ tái nhợt tiều tụy của cô ấy dần dần xuất hiện một nụ cười xinh đẹp: “Em biết chắc chắn bé cưng của chúng ta sẽ bình an mà”

 

Giang Thanh Việt ôm Lục Hỉ Bảo vào lòng, giọng của anh ấy cũng trở nên khàn khàn: “Xin lỗi em, là do anh không bảo vệ tốt cho hai mẹ con em”

 

“Sao anh có thể đoán ra được chuyện này chứ? Hơn nữa chắc chắn trong mấy ngày em hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện đúng không?”

 

Giang Thanh Việt nói anh ấy đã trở mặt với Châu Thắng, dù sao Châu Thắng cũng là bố nuôi của anh, Lục Hỉ Bảo biết chắc chắn trong lòng anh ấy cũng chẳng dễ chịu gì.

 

“Em thật sự không ngờ ông già Châu Thắng kia lại xấu xa như thế.

 

Giang Thanh Việt, mặc dù anh và bố nuôi ầm ï tách ra nhưng anh vẫn còn có em và bé cưng mà”

 

Lục Hỉ Bảo nói rồi dùng tay nhỏ ấm áp của mình cầm lấy bàn tay lớn của người đàn ông, sau đó áp nó lên bụng dưới phẳng lì của cô ấy.

 

Giang Thanh Việt chăm chú nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu xa, trong mắt từ từ dâng lên sự đau lòng. Nếu Hỉ Bảo biết con của hai người đã không còn nữa thì cô ấy sẽ đau lòng khó chịu thế nào đây?

 

Khóe môi Giang Thanh Việt cong lên, cánh tay anh ấy càng ôm chặt thiếu nữ gầy yếu trong lòng: “Có em là đủ rồi, chỉ cần em bình an ở bên cạnh anh thì anh đã rất thỏa mãn rồi”

 

Lục Hỉ Bảo hơi ngước gương mặt nhỏ lên: “Nếu như anh đau lòng thì nhất định phải nói với em, em cũng có thể san sẻ cùng anh”

 

“Anh không có đau lòng, em không biết lần này em có thể tỉnh lại đã khiến anh vui vẻ như thế nào đâu”

 

Lục Hỉ Bảo dựa vào trong ngực anh ấy, hai cánh tay giơ lên duỗi lưng một cái: “Em đã ngủ bao lâu mà sao bây giờ em cảm thấy cả người đều nhũn ra hết rồi?”

 

“Em ngủ khoảng chừng nửa tháng, nếu em không tỉnh lại nữa thì anh sẽ điên mất thô Lục Hỉ Bảo lén cười một cái rồi nói: “Nhưng anh mà điên rồi thì sẽ không có ai cứu em cả, như thế em lại càng không tỉnh lại được”

 

Anh ấy vốn tưởng rằng sau khi Lục Hỉ Bảo tỉnh lại sẽ trách anh ấy, sẽ hận anh ấy, sẽ cáu kỉnh nói chia tay nhưng sau khi Lục Hỉ Bảo tỉnh lại, cô ấy còn an ủi anh ấy.

Bình luận


T
Thoa Phạm Thị Kim
01-04-2023

truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích

P
Phương Nguyễn
01-04-2023

Nam Cung Tử Thiêm con trai cả của Nam Cung Phi Vũ và Mộc Thuần nè

K
kim le
01-04-2023

Mình rất thích truyện có nữ chính mạnh mẽ truyện nước ngoài tg viết hay rất lo rích ko có câu từ phan cảm câu chuyện hấp dẫn loi cuốn người nghe chúc mc và tác giả một buổi tối an lành ấm áp van sự bình an trong cuộc sống

Y
Yori Elyzie
01-04-2023

Mới nghe nội dung đã thấy hấp dẫn ngược đến ức chế luôn Cảm ơn người đẹp nhiều.

H
Huệ Nguyễn
01-04-2023

Chuyện này phần 2 của Chuyện vô tình nhặt đc tổng tài đúng k Min

H
Huong Tran
01-04-2023

Truyện hay

L
Lien NGUYEN
01-04-2023

Thích nử 9 nha. Dù sắp chết nhưng rất mạnh mẻ.

H
Hanh Kieu
01-04-2023

Truyện này bao nhiêu tập vậy bạn

H
Hoa My
01-04-2023

Truyện tào lao quá. Trọng sinh vào người khác còn đc cứ trọng sinh ngược trẻ lại thì quá tào lao

Truyện đang đọc