VỢ YÊU QUYỀN LỰC CỦA VƯƠNG TỔNG


Cả ngày hôm đó, Vương Kiên anh dường như đã phát bệnh, vỏ chai rượu và thuốc lá rơi khắp phòng.

Quản gia muốn vào bên trong xem sao nhưng anh đã ra lệnh cấm không được một ai bước vào, ông rất muốn gọi cho Trần Thanh Ngọc nhưng lại thôi.

Trong lúc lo lắng thì thấy Nghiêm Tuyết Tình đi vào, bảo vệ bên ngoài biết cô ta là hôn thê của Thiếu Gia nên cũng không nói gì, cô ta cứ vậy mà thản nhiên đi vào.

Quản gia theo phép tắc cũng chào cô ta một tiếng, thâm tâm ông không có thiện cảm gì về người phụ nữ này.
" Nghiêm Tiểu Thư, cô không được lên đó.

Thiếu Gia không cho phép, mong cô thông cảm.

"
- Anh ấy sao lại không cho tôi lên, tôi là vị hôn thê của anh ấy đó.
" Cái này Tiểu Thư phải hỏi Thiếu Gia, tôi không rõ.

Vương Trạch Đông này là của một mình Thiếu Gia, nơi này không phải Vương Gia.

Nghiêm Tiểu Thư, cô biết rõ tính tình của Thiếu Gia, cô làm những gì thì hậu quả cô tự gánh lấy.

"

- Bạch Quản Gia, tôi là Thiếu Phu Nhân tương lai của Vương Gia.

Là nữ chủ nhân của Vương Trạch Đông này đấy.
- Bao giờ Thiếu Gia kết hôn với Nghiêm Tiểu Thư rồi hãy tính, còn bây giờ cô chỉ là hôn thê của Thiếu Gia.
- Ông, ông.......
" Ông cái gì, Tiểu Thư đừng nên tức giận quá.

Cô bị ảnh hưởng gì tôi không chịu trách nhiệm, Tiểu Thư quyền quý sao lại hành xử vô lễ như cô chứ.

"
- Ông cứ đợi đấy, tôi sẽ nói với bác gái.

Bác ấy sẽ đuổi việc ông.
" Phải để xem Bạch Khiêm tôi có bị đuổi việc không đã, với khả năng của cô sẽ đuổi được tôi sao.

"
Cô ta trừng mắt : - Tại sao lại không thể?
Quản gia chưa kịp nói gì đã thấy một giọng nói băng lãnh vang lên.
- Ai dám đuổi bác ấy.

Cô đến đây làm loạn đủ chưa, cút cho tôi.
Sau một ngày hành hạ bản thân thì anh đã lấy lại được dáng vẻ vốn có của mình.

Nhưng sự lạnh lùng, vô cảm và tàn ác lại càng một tăng thêm.
" Thiếu Gia, cậu tỉnh rồi.

Nghiêm Tiểu Thư có đến tìm cậu nhưng tôi không cho Tiểu Thư lên tìm Thiếu Gia, cô ta làm ầm ĩ từ nãy đến giờ.

"
- Kiên, em .....em....!chỉ muốn xem anh thế nào thôi.

Em là hôn thê, là vợ tương lai của anh mà.
- Vậy sao? Cô ...........!không xứng, vợ tôi không phải là cô.
- Kiên, anh không thể nói như vậy được.
- Tại sao lại không, tôi đâu có yêu cô.


Loại người như cô không xứng có được tình yêu của tôi, càng không xứng có được tình yêu của người khác.
Nghiêm Tuyết Tình không còn gì để nói, cô ta muốn làm người phụ nữ hiền lành và dịu dàng trước mặt anh.
Quản gia nghĩ trong đầu " giả vờ cho ai coi, đã vậy lại còn tỏ vẻ thanh cao.

Loại phụ nữ như vậy không xứng đáng với ai, Thanh Ngọc mới chính là nữ chủ nhân của Vương Trạch Đông này.

"
- Ở trước mặt tôi hãy lộ bản chất thật của mình đi, đừng diễn nữa.

Mắt tôi không mù như mẹ tôi, cóc ghẻ đừng nghĩ mình là thiên nga.
- Sao anh có thể nói những lời đó với em như vậy, anh....anh ....
- Lảm nhảm ít thôi.

Quản gia, gọi tất cả người làm vào đây cho tôi.
Bạch Khiêm gật đầu sau đó đi gọi tất cả người làm của Viên Trạch Đông vào trong nhà.
" Thiếu gia, tất cả đã có mặt.

Thiếu Gia có gì muốn căn dặn họ ạ.

"
Nghiêm Tuyết Tình run run hỏi : Anh muốn làm gì?
- Cô bị doạ sợ sao, loại người yếu đuối như cô không làm vợ tôi nổi đâu.
Cô ta bị nói trúng tim đen nên không nói gì thêm.

Nghiêm Tuyết Tình, cô ta chỉ yêu tiền của anh chứ không hề yêu thương gì anh và gia đình anh.


Cô ta giả vờ yếu đuối với chủ đích lấy lòng mẹ anh, Vương Gia không ai yêu quý cô ta ngoại trừ Lâm Doãn Khanh.
- Từ ngày hôm nay, nghiêm cấm các người cho cô ta vào đây.

Người nào cho cô ta vào đừng trách tôi, nghe rõ chưa.
Tất cả người làm cúi đầu tuân lệnh " vâng, Thiếu Gia ".
- Đưa cô ta ra ngoài, đừng để tôi phải thấy bản mặt của cô ta lần nào nữa.
Hai người bảo vệ hiểu ý liền đưa Nghiêm Tuyết Tình ra ngoài, cô ta luôn miệng gào thét nhưng đều vô ích.

Anh ra lệnh : " Hôm nay là ai cho cô ta vào thì lãnh nhận 50 roi đi, đây chính là bài học cho các người.
Nói xong anh bước lên phòng, tất cả người làm đều đã lui ra làm công việc của mình.

Tiếng hét thất thanh cùng tiếng roi âm vang với mùi máu tanh nồng khiến người ta phải ghê rợn và sợ hãi.
Vương Kiên chính là người đàn ông vô cùng tàn nhẫn, không bao giờ nương tay với kẻ nào.

Đối với anh, nương tay với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.

Đừng để vẻ bề ngoài của anh mà bị đánh lừa, anh không hề đơn giản như vậy.

Một khi đã rơi vào tay anh thì sẽ không bao giờ chạy thoát được, Trần Thanh Ngọc trở về sẽ là những chuỗi ngày tăm tối và đau khổ bắt đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc