VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 162: Phong đích

Chăm cho Mộ Dung phong dùng xong bữa sáng, sờ thử lại nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ đã hạ xuống nhiều. Thế nhưng Mộ Dung Phong vẫn ra vẻ sống dở chết dở, cứ nằm chết dí trên giường rên rỉ.

Lãnh Băng Cơ không sao rời được, chỉ có thể ở lại chăm sóc hắn, lòng thầm giễu cợt tên kia trông thể mà yếu như sên.

Lãnh Băng Cơ đến đây đã lượn tới lượn lui hết một vòng, Cẩm Ngu vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Lãnh Băng Cơ vốn đang rầu rĩ, hạ nhân trong phủ lại đến báo, nói Cẩm Ngu Quận chúa đột nhiên đổ bệnh, thân nhuốm phong hàn, thập phần khó chịu.

Lãnh Băng Cơ liếc xéo Mộ Dung Phong một cái, trong lòng càng thêm bực dọc, bản thân nàng cùng hắn chung chăn chung gối suốt một đêm rõ ràng vẫn bình yên vô sự, sao mà lại lây bệnh cho Cẩm Ngu được chứ?

Dù sao mình cũng chẳng phải thánh mẫu Maria, hơi đầu ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Mộ Dung Phong phai lang trung trong phủ qua chẩn bệnh, Cẩm Ngu nước mắt nước mũi chảy không ngừng, đầu óc choáng váng vì đau, khó chịu vô cùng, nàng ta quả thực chật vật, bộ dạng này sao có thể tới tiếp cận Mộ Dung Phong được chứ?

Nàng ta nằm nghỉ trong phòng, nghĩ đến tất cả vinh hoa phú quý cũng như quyền lực trong Vương phủ này đều thuộc về như nhân khác còn mình chỉnàngquạnh nàm ở đây, đến ngay cả một người thực lòng giúp đỡ cũng chẳng thấy đâu, càng nghĩ lại càng thấy thêm phần thê lương, tự xót thân mình.

Lãnh Băng Nguyệt cầm phiến quạt tròn phe phẩy qua lại, theo sau lưng là Triệu ma ma đang bừng chút cơm sáng.

Cẩm Ngu không thích nữ nhân tên Lãnh Băng Cơ này, chẳng vì sao cả, mà chính là vì Mộ Dung Phong yêu thích nàng. Lãnh Băng Cơ chẳng những cướp đi ngôi vị Vương phi mà còn chiếm lấy người trong lòng của nàng ta.

Nàng ta giả như vừa chợp mắt, làm bộ làm tịch như không thấy gì.

Lãnh Băng Cơ đến bên cạnh nàng ta, ngồi xuống: “Cẩm Ngu cô nương dã dỡ chút nào chưa?”

Cẩm Ngu mở mắt: “Tẩu tìm ta có việc gì không?”

“Cẩm Ngu cô nương nói gì lạ vậy, nghe nói hôm nay sức khỏe nàng không được tốt, sợ rằng hạ nhân hầu hạ chậm trễ nên cố ý sai người nấu cháo thịt băm mang qua đây” .

Hay cho cái vẻ giả nhân giả nghĩa, ai lại không biết chứ? Chiêu này ta dùng có ít hay sao.

Cẩm Ngu ngồi dậy, mỉm cười nhìn Lãnh Băng Cơ: “Đa tạ trắc phi nương nương quan tâm, nàng chăm sóc ân cần như vậy, chẳng trách biểu ca ta với nàng là nhất kiến chung tình, nếu không cũng sẽ chẳng cưới người về làm Vương phi rồi”.

Lãnh Bằng Nguyệt khéo léo né tránh đi chủ đề khiến bản thân ngại ngùng này: “Tình cảm của Cẩm Ngu Quận chúa và Vương gia cũng không tồi nha.”

“Phụ mẫu ta qua đời từ sớm, năm tám tuổi ta liên tiến cung, sớm hôm bên cạnh Huệ Phi nương nương, cùng biểu ca có thể coi là thanh mai trúc mã, thơ ấu hồn nhiên, tình cảm vì thế mà người khác không so bì được”.

* Khó trách tỷ tỷ lại ghen tỵ với Cẩm Ngu cô nương như thế, thường xuyên vì nàng mà nổi giận với Vương gia. Cẩm Ngu cô nương quả thực rất xứng đối với Vương gia”.

“Thật sao?” Cẩm Ngu nhếch mày: “Lẽ nào trắc phi nương nương khôn thấy tức giận sao?”

“Tỷ tỷ của ta là muốn một mình độc chiếm Vương gia, còn ta không có lòng ấy, chỉ cần được gả cho Vương gia là đủ, vậy nên ta có thể cùng Cẩm Ngu cô nương chung sống hòa bình”

Nghe lời nói, ngữ điệu này, Cẩm Ngu cũng là kẻ thông minh, lập tức hiểu ngay ý tứ của Lãnh Băng Nguyệt: “Nàng muốn cùng ta liên thủ đối phó Lãnh Băng Cơ?”

“Vì sao không thể chứ? Thêm một đồng minh chẳng phải hơn thêm một kẻ địch sao?”

Cẩm Ngu cười nhạt: “ Lúc trước biểu ca ta sủng ái người như vậy, để ngươi nở mặt nở mày gả vào Vương phủ, ngươi lại biến khéo thành vụng để phải rơi vào tình cảnh này. Người lấy tư cách gì mà đòi liên thủ cùng ta? Người như thể cũng chỉ vì muốn lợi dụng ta không phải sao?”

Cẩm Ngu vậy mà nói trúng tim đen.

Mộ Dung Phong đã viết giấy hưu Lãnh Băng Cơ, sớm muộn gì nàng ta cũng bị đuổi khỏi Vương phủ, Triệu ma ma đã dặn dò nàng phải kiên địch, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện thị phi gì.

Vậy mà, bây giờ đột nhiên không biết từ đầu chui ra một Cẩm Ngu, đến thực không đúng lúc.

Lãnh Bằng Nguyệt ngẫm nghĩ, Cẩm Ngu là một Quận chúa danh giá bậc nhất, đằng sau lại có Huệ Phi làm chỗ dựa, bản thân mình vốn chỉ là một thứ nữ, lại bị Mộ Dung Phong lạnh nhạt như thế. Cho dù Lãnh Băng Cơ đi rồi, vị trí Vương phi này chưa chắc đã đến lượt mình ngồi vào.

Nàng nghĩ nếu đã muốn kiềm chế được Cầm Ngu, cách tốt nhất là khiến nàng ta mau chóng hồi cung, tránh ở trong phủ nghe được tin đồn lung tung, tận dụng triệt để lợi thế của mình trong phủ tung ra chiêu cuối. Chỉ cần Lãnh Băng Cơ không còn ở trong phủ, để mình có đủ thời gian có cơ hội bồi đắp lại tình cảm với Mộ Dung Phong, vậy mới ổn thỏa.

“Tình cảm của Vương gia và tỷ tỷ ta càng ngày càng tốt, cũng đồng nghĩa là cơ hội nhập phủ của Cẩm Ngu cô nương càng ngày càng ít, giữa lợi và hại,cô nương cân nhắc kỹ thử xem”.

Lời này đã bắt trúng được điểm yếu của Cẩm Ngu mà uy hiếp, bản thân nàng ta đã đợi nhiều năm như vậy, cũng sắp đến hai mươi tuổi rồi, nếu khôn nhanh chóng gả vào Vương phủ , không chừng sẽ trở thành trò cười trong cung, người trong cung cũng nóng ruột đợi không được nữa rồi.

Huệ Phi từng đề cập qua chuyện này với Mộ Dung Phong nhưng hắn ta đến một cái danh phận trắc phi cũng khôn chịu đồng ý.

Lúc đầu cố chấp khăng khăng một lòng si tình, kiên trì đến tận bây giờ chính là không cam lòng, muốn đánh cược một lần.

Nàng ta nhẹ nhàng ” Xuy” một tiếng: ” Chỉ dựa vào ngươi sao?”

Lãnh Băng Nguyệt cười, trong nụ cười đầy ý tứ thâm sâu: “Giả dụ ta có thể đuổi Lãnh Băng Cơ ra khỏi phủ thì sao?

“Ngươi lấy đâu ra vẻ tự tin ấy?”

“Ta đang nắm giữ trong tay một điểm yếu của Lãnh Băng Cơ, chỉ cần ta tiết lộ, dù cho Vương gia che chở nàng ta đến đầu, Thái hậu cũng nhất định không dung thứ đừng nói đến ngôi vị Vương phi, đến cái mạng nhỏ của nàng ta cũng không chắc giữ nổi”

“Rốt cuộc là điểm yếu gì?” Cẩn Ngu vội vã.

“Người ta có câu, rằng chưa thấy bóng thỏ chim ưng không lộ vuốt”. Ánh mắt Cẩm Ngu chợt lóe lên: ” Ngươi muốn ta làm gì, nói ra nghe thử xem”

Lãnh Băng Nguyệt mỉm cười: “Ta muốn Huệ Phi nương nương phong ta lên làm đích nữ”

Cẩm Nghe vừa nghe đến, lòng chợt hiểu ra: ” Phong người lên làm đích nữ xong là người liền có thể dành chính ngôn thuận trở thành Vương phi?”

“Ngôi vị chính phi thì tùy duyên tùy phước, tựa hoa rơi nhà ai, muốn có thì phải tự do mình. Ta vốn chẳng có chút cơ hội nào, dựa vào đầu ta phải tính trăm phương ngàn kể đuổi Lãnh Băng Cơ đi rồi uổng công thành kẻ tiểu nhân? Dù sao, với ta mà nói, ai làm Vương phi cũng như nhau cả thôi. Lãnh Băng Cơ tốt xấu gì tên danh nghĩa vẫn là tỷ tỷ của ta.”

Những lời này nói ra kỳ thức là khiến Cẩm Ngu động lòng,. Cho Lãnh Băng Nguyệt chút lợi ích dể mượn tay nàng ta khiển Lãnh Băng Cơ chết đi sống lại, bản thân chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, quả là một lời đề nghị hấp dẫn.

Mặc kệ Lãnh Băng Nguyệt có tư cách trở thành Vương phi, vẫn còn phải xem có số mệnh làm Vương phi không mới được.

Mọi động tĩnh tron Phong Vương phủ nàng đều chú ý cặn kẽ, chuyện Lãnh Băng Nguyệt mấy lần gây náo loạn trong phủ nên bị Mộ Dung Phong chán ghét vứt bỏ nàng cũng từng nghe qua. So với Lãnh Băng Cơ, đối với kẻ trước mắt chỉ khiến nàng khinh thường mà thôi.

Tiếc miếng mồi nhỏ thì không dự được sói, huống hồ gì Lãnh Băng Nguyệt chỉ cần một miếng thịt béo là được. Chẳng qua chỉ là một cái danh phận đích nữ, cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.

Cẩm Ngu khịt khịt mũi: ” Về phía Huệ Phi nương nương, ta có thể nói giúp cho ngươi, còn về việc được hay không, phải xem thử tạo hóa của người thôi.”

Lãnh Bằng Nguyệt gật đầu đồng ý, trong lòng mừng thầm, không dám để lộ ra mặt.

“Nếu ta được phong thành đích nữ, Vương gia cũng được thêm phần vinh dự không phải sao? Đối với Huệ Phi nương nương mà nói đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Ta vốn dĩ là đích nữ của Tượng phủ, chẳng qua là bị mẫu thân Lãnh Băng Cơ cướp đi thân phận này. Chỉ cần ta có thể quay về làm đích nữ, ta đảm bảo Vương gia sẽ lập tức hưu Lãnh Băng Cơ”

Cẩm Ngu không cần nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý ngay: “Ta sẽ hồi cung cầu xin với với Huệ Phi nương nương. Nếu như người không làm được, ta có thể tùy ý thu hồi bất cứ lúc nào”.

Nàng ta lập tức cho người bẩm báo Mộ Dung Phong, vội vội vàng vàng hồi cung.

Bình luận

Truyện đang đọc