VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 471

Đây là tức mà không có chỗ để trút giận, nên mới nổi giận với nàng.

Lãnh Băng Cơ đẩy ông ta, nói:” Người đã lớn tuổi, sắp làm ngoại tổ phụ rồi, lại còn tính tình như tiểu hài tử nữa, có thấy làm trò cười cho người khác không? phụ thân là địa vị dưới một người, trên vạn người, đường đường là Hữu tướng đại nhân.

Có chuyện gì không thể nói cho rõ được? Phụ thân mau quay sang đây, để ta kiểm tra cho phụ thân nào.”

“Ta không bị bệnh!”  Lãnh Tướng tức giận đáp:” Ta chỉ bị tên bất hiếu là ca ca con chọc giận.”

“Người khác giận cùng lắm là tức bình thường thôi, phụ thân thì không thể, phụ thân bị huyết áp cao, lúc giận máu xông lên đỉnh đầu, lỡ như xuất huyết não hoặc là máu ứ đọng, vậy xem như là chuyện xấu rồi, đến lúc đó tê liệt nửa người, miệng méo mắt lác, mồm miệng ăn nói không rõ ràng, không ngừng chảy nước miếng, cãi nhau với người khác cũng cãi không thắng được, đừng nói chi là mắng.”

một câu như đâm trúng chỗ đau của Lãnh Tướng, ông ta bật người ngồi dậy, dùng sức đánh ván giường:” Cãi nhau? Còn có gì mà cãi nữa? Hôm nay phụ thân đã sắp bị lão thất phu kia mắng chết rồi, lão chỉ vào mũi mắng cha, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.

phụ thân sống đến cái tuổi này rồi còn chưa từng mất mặt đến thế! Đều do tên nhi tử bất hiếu này ban tặng!”

Ông ta khí thế hung hăng mắng được một nửa, lại thấy đầu não choáng váng, nằm lên trên giường, trừng mắt nhìn đỉnh màn, trông cứ như chết không nhắm mắt.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ thấy lão phụ thân nhà mình tức nổ phổi thế này, trừng mắt trông như con ếch xanh lật bụng.

Nàng muốn cười lại không dám cười, mau chóng đo huyết áp cho ông ta trước đã, rồi kiểm tra tim mạch, lấy thuốc đưa cho ông ta ăn, vuốt cho ông ta thở bình thường lại, cứ như sờ mèo, vuốt ve từng chút một cho lông dựng đứng của ông ta mềm trở lại.

Lúc này nàng mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:” Cha lại cãi nhau với Sở tướng quân nữa à?”

Lãnh Tướng dùng sức hít sâu, rồi hít sâu tiếp:” Đừng hỏi phụ thân, cứ hỏi làm đầu phụ thân vang lên ong ong.

Đi hỏi hắn đi, xem hắn rốt cuộc đã làm chuyện” tốt”  đồi phong bại tục gì!”

Đồi phong bại tục? Lãnh Băng Cơ nhạy bén bắt được từ này, cười khúc khích.

“Ca ca rốt cuộc cũng thông suốt? Đây là chuyện tốt mà.”

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Lãnh Tướng trừng mắt nhìn.

Nàng cuống quít đổi giọng:” Không đúng, đây là chuyện xấu, chẳng qua là người bên mình chiếm món hời mà, phụ thân giận gì chứ?”

Lãnh Thanh Hạc quỳ trên mặt đất, không ngừng nháy mắt với nàng.

Nàng lập tức bừng tỉnh hiểu ra, lắp bắp hỏi:” Huynh, huynh đi vào hậu viện nhà Sở tướng quân để gặm cải trắng à?”

Lãnh Tướng quay người lại, lại quay lưng về phía nàng:” Đời trước ta tạo nghiệt gì chứ, vậy mà lại sinh ra một đôi nhi nữ” tốt”  như thế này.”

Ngài đúng là nghiệp chướng, nhưng đôi nhi nữ của ngài tốt cũng là sự thật.

Lãnh Băng Cơ nghe xong, trong lòng lại còn có phần kích động nho nhỏ, trái tim nhiều chuyện lại ngo ngoe muốn động, ngay cả lão gia tử nhà mình cũng mặc kệ, đi lên nháy mắt với Lãnh Thanh Hạc, ra khỏi chủ viện.

Lãnh Thanh Hạc cắn răng, cũng từ bò dậy dưới đất, đi theo Lãnh Băng Cơ ra ngoài.

Lãnh Băng Cơ quay đầu qua, trên mặt là nụ cười tủm tỉm:” Hay lắm ca ca, im hơi lặng tiếng, thế mà lại gạo nấu thành cơm.

Xem huynh chọc giận lão phụ thân kìa.”

Vẻ mặt Lãnh Thanh Hạc rất xấu hổ, cười khổ nói:” muội đừng trêu ghẹo huynh nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc