VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 469

Cái nhìn thoáng qua ấy đuôi lông mày mang xấu hổ, đôi mắt phong tình vạn chủng, trái tim Mộ Dung Phong rung động:” Yêu tinh, chẳng trách sẽ cưỡi mây lướt gió, hồn xiêu phách lạc.”

Thật là, bảo bảo tò mò này còn đang buồn bực, không biết mình làm thế nào mới khiến mặt hồ dâng lên sương mù, hỏi quanh co lòng vòng.

Lãnh Băng Cơ dắt tay của hắn:” Đi theo ta.”

Hai người ra khỏi cửa điện, trong viện có bể cá làm bằng sứ Thanh Hoa, được đặt ở dưới cây lựu, trong đó có hai con cá chép đang nhàn nhã phun bong bóng, nghe thấy có tiếng bước chân lập tức lặn xuống dưới nước.

Lãnh Băng Cơ dắt tay hắn đi đến trước bể cá, ngó nghiêng xem xung quanh không có ai, nàng mới lấy một bọc giấy ra từ trong tay áo, mở ra rồi đổ một chút vào bể.

Cá chép vốn dĩ đang lặn dưới đáy nước không muốn nhúc nhích lại nổi lên, bơi trên mặt nước không muốn lặn xuống.

Nàng cố gắng giải thích một cách dễ hiểu:” Ta chỉ phối một chút mồi câu mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên? Nếu không phải ta lo lắng sẽ lộ ra chân tướng, chỉ với Thiên Lý trì ở trước Khang Đình Cung ấy, thiếp đổ cả hai bình nước thuốc vào, tạo ra một tầng dầu kín gió ở trên mặt nước, cá dưới đáy ao không thở nổi, thì tất cả đều nổi lên mặt nước, đó mới gọi là hùng vĩ.”

“Còn làn sương trắng thì sao? Nàng cũng không thể đốt cả một ao nước chứ? Nàng bảo người của ta lén đổ thứ gì vào trong đó?”

Lãnh Băng Cơ hơi suy nghĩ, hỏi:” Chàng từng thử đổ nước nóng lên khối băng bao giờ chưa?”

Mộ Dung Phong gật đầu:” Khi còn bé ta từng chơi lúc chán.”

“Cũng giống như vậy đấy, đổ nước nóng lên trên khối băng thì sẽ có hơi nước màu trắng lập tức dâng lên.

Có điều khác nhau là, ta dùng loại băng khá đặc biệt, cho dù ngâm trong nước lạnh cũng có rất nhiều sương trắng bay hơi.

Đây đều là khoa học, chẳng qua người khác chưa từng để ý thôi.

Có phải Cẩm Ngu không chụp mũ yêu ma quỷ quái cho ta thì chàng không hết hy vọng?”

Nàng vừa giải thích như thế, Mộ Dung Phong đã hiểu ngay.

Nhưng vì biểu hiện mình cũng không ngu ngốc, bị nàng xem nhẹ, cho nên hắn cũng không tiện truy hỏi ngọn nguồn nữa, hỏi nàng xem rốt cuộc là loại băng gì thần kỳ như vậy.

Lãnh Băng Cơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong nhẫn không gian có rất nhiều dược liệu cần băng khô ướp lạnh, cho nên trong nhẫn có công năng chế tạo băng khô, mình cũng đầu cơ trục lợi.

Chẳng qua, bí mật về nhẫn không gian này sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn phát hiện.

Nhất là khi hắn đã từng hỏi mình hai lần, tại sao lại đeo chiếc vòng sắt không đáng tiền trên tay thế, Kỳ vương phủ có nhiều nhẫn bảo thạch như vậy cũng không đủ cho nàng đeo à?

Ra ngoài cung, Lãnh Băng Cơ gọi Linh Chu đến trước mặt, thấp giọng căn dặn:” mấy hôm nay nhất định phải chăm sóc chủ tử nhà ngươi cho tốt, nhớ kỹ tuyệt đối không nên để nàng ở cùng một chỗ với Cẩm Ngu.

Ngươi cứ nói rõ cho chủ tử nhà ngươi, lời này là ta nói, bảo nàng cẩn thận đề phòng đôi mắt đó của Cẩm Ngu.

Bên cạnh nàng cũng chỉ có một nha đầu lanh lợi là ngươi, giao cho người khác ta cũng không yên lòng, cho nên ta mới bàn giao cho ngươi.

mặc kệ Cẩm Ngu quận chúa nói thế nào, nhớ kỹ, tuyệt đối không nên rời khỏi chủ tử nhà ngươi.”

mấy ngày nay Linh Chu quen biết Lãnh Băng Cơ, nàng nói cái gì là nghe theo cái ấy, lập tức thẳng thắn đồng ý.

“Vương phi nương nương ngài cứ yên tâm, giao tất cả cho nô tỳ.”

Lãnh Băng Cơ thật sự không yên lòng, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy đôi mắt của Cẩm Ngu khôi phục thị lực, nàng đã có cảm giác xấu.

Nhớ tới Na Trát Nhất Nặc đã từng nhắc nhở mình, nàng nghi ngờ Cẩm Ngu đang luyện tập tà thuật gì thật.

Bình luận

Truyện đang đọc