VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 326

Lãnh Băng Cơ ngồi xếp bằng bên cạnh suối nước, vừa gặm quả núi, vừa lật qua lật lại cành cây trong tay, trên nhánh cây hình như là…Một con thỏ bị nướng cháy sém thơm ngon xốp giòn?

Cảnh tượng bức tranh có chút không giống với mình nghĩ, cho nên Mộ Dung Phong nháy mắt một cái.

Trợn mắt nhìn lần nữa, Lãnh Băng Cơ giơ lên con thỏ đã sắp bị nướng chín kia, đưa tới mũi ngửi ngửi, gương mặt cảm thấy mỹ mãn.

Nàng không phải nên thương tâm gần chết mà ngồi ở trên núi đá, ôm thỏ, ngắm nhìn dãy núi, buồn bã thần thương, mất hồn một mình sao?

Làm sao vậy mà ngồi nướng? Thật là một nữ nhân thủ đoạn độc ác.

Cơn tức nên biến mất rồi chứ?

Phụ nhân kia trước thấy được hắn, vừa định quỳ xuống thỉnh an, Mộ Dung Phong giơ tay lên ngăn lại. Nàng lập tức thu hồi tầm mắt.

Lãnh Băng Cơ vẫn chưa phát hiện, còn đang nói thầm: “Muối ăn, hồ tiêu, hạt vừng, tất cả đều có, còn thiếu chút bột thì là và bột ớt. Trần tẩu, tẩu xem chắc đã chín rồi chứ? Bụng của ta đã sớm xẹp lép.”

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống sau lưng nàng, sau đó vươn cánh tay ôm nàng.

Tay Lãnh Băng Cơ run một cái, thỏ “phù phù” rơi vào trong đống lửa, văng lên rất nhiều đốm lửa nhỏ.

Lãnh Băng Cơ lập tức giận dữ: “Con mẹ nó ngươi tới chỗ lão nương phát điên cái gì? Cút!”

Trần tẩu vừa mới quay người qua một bên bị dọa một cái giật mình, cúi đầu rụt cổ lại, nhanh chóng chạy xa.

Mộ Dung Phong không buông tay, giọng nói khàn khàn: “Băng Cơ, xin lỗi!”

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nói: “Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng cản trở ta ăn thịt.”

Mộ Dung Phong tự nhủ nói: “Đêm đó chỉ là một điều ngoài ý muốn.”

Lãnh Băng Cơ không chút do dự cúi đầu, cắn một cái trên cánh tay Mộ Dung Phong, tàn nhẫn cắn xuống giống như con kên kên đói bụng bao nhiêu ngày, muốn xé rách một miếng thịt của hắn ra.

Mộ Dung Phong đầu tiên là “phù” hít một hơi khí lạnh, sau đó nắm thật chặt thịt trên cánh tay, kìm nén cắn chặt răng, không có giãy dụa cũng không buông ra.

Quần áo mùa thu không dày, rất nhanh thì có mùi máu tanh tràn ngập trong cổ họng, có chút mặn.

Không khí tựa như cũng đọng lại, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có âm thanh “Xèo xèo” của dầu vang lên khi thỏ bị lửa nướng

Ngực Lãnh Băng Cơ phập phồng, ra sức thở hổn hển hai cái, sau đó chậm rãi há miệng ra, hả giận hơn nhiều.

Trước tiên đem nhặt con thỏ rơi vào trong lửa lên, dù sao, sức yếu, cái bụng đương nhiên vô ích, không ăn no làm sao có sức lực đánh nhau?

Chỉ với tính tình pháo kép này của Lãnh Băng Cơ nàng lúc đó không có phát tác, chui lên nổ tung trời cũng đã rất cho ngươi mặt mũi rồi.

“Cút, cách ta xa một chút.”

“Ít nhất nàng phải cho ta một cơ hội giải thích chứ.”

“Việc này có cái gì để giải thích? Bên hồ, xe ngựa, thôn quê hoang vu, nhiều mạo hiểm kích thích hả? Cần gì phải trốn ta sao? Vốn dĩ không cần phải …A, trực tiếp mang nàng ta về Triều Thiên Khuyết, chỉ cần một câu nói của Phong Vương gia ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn dành chỗ cho các ngươi.

Ngươi lại đuổi theo ta làm cái gì? Ngươi đường đường là Phong Vương gia, tam thê tứ thiếp là vinh quang của nam nhân các ngươi, đông con đông cháu là bản lĩnh, ta cũng đã nói chúc mừng rồi, còn muốn ta làm sao nữa? Lại giúp các ngươi lo liệu nữa sao? Hay là kêu gào trợ oai đánh trống đếm một chút? Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, một lần nữa? Đếm như vậy có cảm giác không?”

Mộ Dung Phong đặt cằm ở cổ nàng, giọng nói không lưu loát: “Đêm đó ta uống rất nhiều rượu, nhận lầm nàng ta thành nàng, hơn nữa, mùi thơm hợp hoan tán trên người nàng ta, trong lúc nhất thời ta có lẽ mất đi lý trí…”

“Ngươi không cần giải thích cặn kẽ như vậy, ta không có hứng thú đối với hoan tình giữa các ngươi.” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng ngắt lời của hắn: “Ba cái cớ của nam nhân không chung thủy: Say rượu, bị dụ dỗ, còn có thê tử thiếu ôn nhu. Ngươi trúng tất cả, còn có cái cớ nào mới mẻ một chút không?”

Bình luận

Truyện đang đọc