VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 301

Người thật sự tức giận sẽ không còn quan tâm tới thứ gì nữ. Tứ di nương một tay túm lấy y phục, một tay bóp lấy cổ Lãnh Băng Nguyệt.

Lãnh Băng Nguyệt chỉ là một kiều nữ yếu ớt, nào có sức lực để phản kháng chứ? Lập tức cảm thấy hít thở không thông, hai cánh tay vùng vẫy, liều mạng giãy dụa.

Triệu ma ma ở một bên thấy tình hình không ổn, cuống quýt ngăn lại.

Ánh mắt Tứ di nương tàn nhẫn, không chút quan tâm, cả người đằng đằng sát khi, cánh tay như một chiếc kìm sắt.

Lãnh Băng Nguyệt bị dọa sợ, liều mạng phát ra vài tiếng từ yết hầu: “Nàng ta không phải… không phải là con gái bà!”

Tứ di nương sửng sốt, chậm rãi buông lỏng tay ra: “Không phải con gái ta?”

Lãnh Băng Nguyệt họ sặc sụa một trận, liều mạng thở dốc: “Không phải, không phải. Là ta nhất thời nổi lòng tham, muốn độc chiếm số trang sức này của bà cho nên mới lệnh cho người tùy tiện chi tiền thuê một người có tuổi tác xấp xỉ để diễn trò giả mạo, ta cũng không ngờ nàng ta lại là tỷ nhi của Lâm Lang Các gì đó.”

Tứ di nương buông lỏng cánh tay đang túm lấy cổ áo của Lãnh Băng Nguyệt ra: “Vậy con gái ta đâu?”

Lãnh Băng Nguyệt ấp a ấp úng: “Ta, ta cũng không biết.”

“Sao có thể không biết chứ?” Tứ di nương tức giận: “Nếu ngươi có thể dùng con gái để uy hiếp ta, rõ ràng đã lường trước hậu quả, nhất định phải biết con bé đang ở đâu chứ. Hôm nay người lập tức đưa ta đi, ta phải biết con bé đang ở đâu, ta muốn tận mắt nhìn thấy con bé, nếu không, cho dù phải thân bại danh liệt ta cũng sẽ tới trước mặt lão gia đòi lại công bằng.”

“Ta, ta thật sự không biết.”

Lãnh Băng Nguyệt vẫn còn muốn trốn tránh.

Trong lòng Tứ di nương vẫn tràn đầy hận ý, nào có quan tâm nàng ta có phải chủ tử hay không, giơ tay túm nàng ta kéo ra ngoài: “Không nói thì tới trước mặt lão gia phân xử! Mấy năm nay, bao nhiêu bạc ta trợ cấp, các người nói một câu không biết là muốn tổng cổ ta sao?”

Lãnh Băng Nguyệt bị túm xuống giường, chân trần bước đi lảo đảo, nhìn thấy Tứ di nương thật sự tức giận, không dám giấu diếm nữa.

“Con gái bà đã chết rồi!”

Bàn tay Tứ di nương lại siết chặt lại: “Ngươi nói cái gì?”

Lãnh Băng Nguyệt đau đớn hít sâu vài hơi: “Ta nói, con gái bà đã chết lâu rồi, từ khi sinh ra đã là một cái thai chết! Di nương ta không muốn làm bà thương tâm cho nên mới không nói thật cho bà biết.”

Tứ di nương lập tức như bị sét đánh, cả người đều ngây ra như một khúc gỗ, không ngừng tự lầm bẩm: “Chết rồi? Chết rồi?”

Lãnh Băng Nguyệt khó khăn lắm mới thoát khỏi tay mà ta: “Cái người mà 2 lần bà từng trông thấy từ xa đó thật ra cũng đều là giả mạo.”

Tứ di nương lập tức cảm thấy cả người như trống rỗng, không còn chút sức lực nào để chống đỡ, ngay cả ánh mắt cũng trở nên vô hồn.

“Chết rồi? Sao có thể chứ? Rõ ràng ta còn nghe được tiếng khóc? Có phải là di nương của ngươi, Kim thị hại chết con bé không? Các người lừa ta bao nhiêu năm như vậy, chính là để ta bán mạng cho các người.”

Lãnh Băng Nguyệt sao có thể thừa nhận? Nàng ta không chút sợ hãi, còn nhẹ nhàng xùy một tiếng: “E là bà nghe lầm rồi? Nói lại một lần nữa, chết rồi chính là chết rồi, di nương ta làm vậy còn không phải vì muốn tốt cho bà sao? Huống hồ, bà ấy đối xử với bà cũng không tệ, bây giờ bà có thể sống những ngày tháng an nhàn còn không phải đều là do di nương ta ban cho sao? Làm chút chuyện như vậy thì làm sao? Không phải là điều nên làm à?”

Bản tính nô lệ đã ngấm vào cốt tủy Tứ di nương từ trước tới nay khiến bà ta không cách nào phản bác lại được Lãnh Băng Nguyệt. Tuy nói Kim thị lừa gạt bà ta, thậm chí là lợi dụng bà ta nhưng bản thân bà ta có được ngày hôm nay cũng là nhờ ân tình của Kim thị.

Bà ta không dám động tay động chân với Lãnh Băng Nguyệt nữa, chậm rãi xoay người, thất hồn lạc phách đi ra khỏi viện, cả người như ngã vào hầm băng, tỏa ra luồng khí lạnh toát, thậm chí còn không có chút sinh khí nào.

Suốt dọc đường, có ai chào hỏi hoặc thỉnh an, bà ta đều đỡ đẫn như một cái xác không hồn, không có chút sức sống nào.

Tứ di nương trở lại tiểu viện của mình, cho hạ nhân lui xuống, gục xuống giường khóc òa lên một trận.

Nếu ngay từ đầu bà ta biết con gái mình đã chết, hẳn là bà ta sẽ chỉ đau lòng một thời gian sau đó lập tức lấy lại tinh thần. Đến bây giờ nỗi đau cũng phai mờ dần theo năm tháng.

Bình luận

Truyện đang đọc