VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 333

Lãnh Băng Cơ cười lạnh một tiếng: “Xem cái bộ dạng khùng khùng của chàng này, xem ra vận khí của chàng hôm nay rất tốt, vậy để chàng ở lại ăn cơm đi, xem thử xem kĩ thuật của ngự thiện ở trong cung.”

Bởi vì Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ không có ở trong phủ, gan của nàng có lẽ cũng lớn, mở cửa căn phòng ra, từ trong tay Triệu ma ma tiếp nhận hộp cơm, tự mình ôm hộp tiến vào, đặt ở trên bàn.

Phương Phẩm Chi tự nhiên mà cũng không khách khí, ngồi ở đối diện với nàng ta, lấy ra cái đũa, nóng lòng không thể chờ đợi được mà muốn nếm thử món móng giò hầm táo tàu đỏ rực và giòn rụm.

“Tay nghề cũng thật không tồi, chỉ là có chút mặn, nếu như có rượu thì tốt hơn.”

Lãnh Băng Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: “Bây giờ ta đang có thai, nếu như muốn có rượu uống, chẳng phải sẽ làm cho người khác nghi ngờ à? Ngươi liền thấu tình hợp lí chút đi, uống vài chén trà đi.”

Bưng ấm trà đi ra ngoài, phân phó Triệu ma ma đi bưng thêm một ấm trà nữa trở lại, Phương Phẩm Chi liền cầm bình trà, một chút đã phong tảo tàn vân, anh vô cùng sạch sẽ.

Sau khi ăn uống no nê đủ đầy rồi, ngồi thêm một chút, uống ít nước, thì liền có chút mắc tiểu, muốn đi đến nhà vệ sinh.

Ở trong sân không có nhà vệ sinh, miễn cho mùi khó chịu ngút trời. Lãnh Băng Nguyệt ngày bình thường dùng thùng phân, hạ nhân cần phải đi vài nước chân đến nhà vệ sinh ở không xa để giải quyết.

Lãnh Băng Nguyệt trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với hắn ta: “Hôm nay thời gian mà chàng đến cũng không ngắn rồi, cũng đừng có gây thêm phiền phức, bị người khác gặp được nữa, vẫn là nhanh chóng đi ra khỏi phủ đi.”

Phương Phẩm Chi cảm thấy cũng đúng, tự mình ăn mặc một thân nữ trang, nếu như đi nhà vệ sinh nữ, vạn nhất bị người khác gặp được thì cũng không hay. Vậy thì cáo biệt với Lãnh Băng Nguyệt, đi ra khỏi Vương phủ thôi.

Ra cửa quẹo phải, đi qua hai cái giao lộ, liền cảm thấy không nhịn được nữa rồi, tìm cái phố nhỏ, tìm nơi xó nhỏ có góc cạnh ngó ngó nghiêng nghiêng bên trái bên phải không thấy ai, mới cởi cái quần xuống, bắt đầu đi tiểu.

Đi tiểu mới được một nửa, sau lưng đột nhiên lại có người quát lớn: “Này, làm cái gì đấy?”

Lập tức dọa hắn nhảy dựng cả lên, tranh thủ thời gian mặc lại cái quần, quay người nhìn lại, nhìn thấy có người hứng về phía mình mà đi tới, bộ dạng xun xoe cuống quít, vội vội vàng vàng mà chạy thoát.

Trong Tê Hà viện, Đại Mạt đi vào căn phòng của Cẩm Ngu.

Cẩm Ngu đang ngồi ở trước bàn trang điểm trông trước trông sau, nghe được có tiếng bước chân của nàng ta, đầu cũng không quay lại hỏi: “Thế nào rồi?”

“Thật là giống y hệt như phán đoán của quận chúa ngài, nha đầu Kim phủ đó đã ở lại trong căn phòng của Lãnh Băng Nguyệt để dùng cơm, bởi vì đồ ăn quá mặn, đã uống nhiều nước, thế nên đi ra khỏi viện liền không nhịn được mà tìm ngay một nơi nào đó để tiểu tiện. Người của chúng ta nhìn thấy là thật, hắn ta là đứng mà đi tiểu.”

Cẩm Ngu có chút câu dẫn ra khóe môi: “Lãnh Băng Nguyệt này còn thật sự gan to bằng trời mà, vốn là, còn cho rằng chỉ là cùng với cái nha đầu kia ma kính giải khát, vậy mà lại không thể ngờ được rằng, đó là giả phượng hư hoàng, lừa dối trời đất.”

“Ngài nói xem, hắn ta và Trắc phi nương nương thật sự là có cái gì đó ấy ạ?”

“Còn phải nói sao hả? Thời gian ở bên trong xung chúng ta ai mà không từng chứng kiến cơ chứ? Nhưng phàm là cung nhân ở trong cùng hay là thị vệ thì đều có một chút ý tứ như vậy sao, âm thầm mà mày qua mắt lại, không phải giống như là Lãnh Băng Nguyệt bây giờ hả? Cái người này thường xuyên ra vào Vương phủ, mỗi lần đều là cái bộ dạng lén lén lút lút, còn có Triệu ma ma kia trấn cửa nữa, không phải tư thông thì là cái gì?”

“Vậy thì lá gan của nàng ta chẳng phải cũng lớn quà rồi sao? Nếu như để Vương gia biết được, thì hai người đó làm gì còn đường sống nữa chứ?”

“Vốn dĩ, có Lãnh Băng Cơ ở đây, thì sớm muộn cũng sẽ không để cho nàng ta đường sống thôi. Cái loại nam nữ hoan ái như này thì sẽ bị nghiện, trên đời này mạo hiểm thanh bại danh liệt, vạ kiếp bất phục, người thâu hoan còn ít hay sao? Lại nói hai người này biện pháp quả thật là có chút kín, cho dù Mộ Dung Phong hay là Lãnh Băng Cơ gặp được thì như thế nào chứ, ai mà sẽ hoài nghi cái người tô son trát phấn như thế lại có thể cùng một với hán tử?”

Đại Mạt lặng lặng yên yên, một chút do dự: “Vậy ngài nói xem, Vương gia bình thường từ trước đến nay đều không đặt chân đến Tử Đằng tiểu trúc, thì sao lại có thể trùng hợp như thế, khiến cho Trắc phi nương nương có thai được cơ chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc