VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 327

“Đây không phải là ta mượn cớ! Thực sự, cho tới bây giờ, ta cũng không biết lúc đó sự việc xảy ra như thế nào, sau khi tỉnh lại, hình như là ván đã đóng thuyền. Ta rất hối hận, biết mình có lỗi với nàng, thế nhưng lại không biết giải thích với nàng thế nào nên đã đưa nàng ta vào trong điền trang.

Quả thật là bản vương không tất, đã hứa với nàng mà không làm được. Nàng đánh ta mắng ta, thế nào cũng được, thế nhưng nghìn vạn lần không nên tự mình buồn phiền có được hay không?”

“Được!” Lãnh Băng Cơ đồng ý cực kỳ thoải mái: “Muốn ta không tức giận, lập tức biến mất trước mắt ta, chỉ cần nhìn không thấy ngươi, thế giới của ta lại yên tĩnh.”

“Ta không đi, trừ khi nàng đi theo ta.”

“Vậy được, ta đi.”

Cánh tay của Mộ Dung Phong càng siết chặt: “Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì nàng mới có thể tha thứ cho ta?”

Lãnh Băng Cơ từ bỏ giãy dụa, khàn giọng nói: “Mộ Dung Phong, ngươi tội gì phải như vậy, ngươi có kiêu ngạo của ngươi, ta có kiên trì của chính ta, ngươi không cần mất công chiều theo ta như vậy, như vậy ngươi sớm muộn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, hôn nhân của chúng ta cũng không dài lâu.”

“Không.” Mộ Dung Phong kiên quyết như đinh đóng cột: “Băng Cơ, ta không phải đang cố gắng lấy lòng nàng, chiều theo nàng. Mà là trừ nàng ra, trên đời này ta sẽ không động lòng với bất cứ người nào nữa. Sự kiêu ngạo lớn nhất của ta là nàng, kiên trì của nàng cũng là kiên trì của ta. Quãng đời còn lại rất dài, lời của ta là lời thề hay là lời nói dối, cho ta thêm thời gian, ta sẽ chứng minh với nàng.”

Mộ Dung Phong không phải là người dịu dàng, mặc dù lúc hai người nùng tình mật ý, hắn cũng cực ít khi sẽ nói những lời âu yếm thề non hẹn biển. Không thể không thừa nhận, lời của hắn có lực hấp dẫn rất lớn, nói xong lòng Lãnh Băng Cơ cũng không khống chế được mà mềm nhũn.

“Chứng minh? Chứng minh như thế nào? Bỏ Băng Nguyệt sao? Hài tử của nàng thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể làm được sao? Ngươi có thể tàn nhẫn quyết tâm sao? Lãnh Băng Nguyệt nàng ta vốn dĩ chính là người ngươi nuông chiều trong lòng, tình xưa nhen nhóm rất bình thường. Nói cái gì mà không phải ngươi tự nguyện, nếu không phải là ngươi khó quên tình xưa, do dự thiếu quyết đoán, đa tình lạm tình, làm sao đến mức này?”

Mộ Dung Phong im lặng một lúc: “Lãnh Băng Nguyệt đã trở về Vương phủ, chuyện nàng ta có thai, phụ hoàng mẫu phi bọn họ cũng đều biết. Trong lúc nhất thời, ta cũng không biết…”

Quả thực, nam nhân mà đáng tin thì lợn mẹ leo cây.

Lãnh Băng Cơ cười lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: “Ngươi là tới đưa ta trở về phủ, hay là xát muối vào vết thương của ta? Nếu như ngươi đã đón Lãnh Băng Nguyệt về cũng đã chứng tỏ thái độ và quyết định của ngươi, còn có gì để nói nữa?

Trước đây, ta đã từng nói với ngươi, ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc, Lãnh Băng Cơ ta không chung trượng phu với người khác, huống chi là nước lửa bất dung Lãnh Băng Nguyệt. Ngươi luôn miệng nói sẽ cho ta một lời giải thích, hóa ra, đây là cái mà ngươi gọi là giải thích, gạo nấu thành cơm, hài tử cũng có, khiến ta phải thỏa hiệp đúng không?

Mộ Dung Phong, ngươi đoán sai rồi. Ta vẫn là câu nói kia, sớm muộn có một ngày, ta và Lãnh Băng Nguyệt là ngươi chết ta sống. Nếu như ngươi muốn thấy ngày này, vậy đưa ta trở về đi.”

Người ta thường nói lời nói dối được coi trọng bởi người nghe, và lời thề được coi trọng bởi người nói ra điều đó.

Lời thề non hẹn trước kia giữa chúng ta thì coi là cái gì?

Thành ngữ sao?

Mộ Dung Phong ảo não cắn chặt hàm răng: “Ta thỏa hiệp với mẫu phi, đón Lãnh Băng Nguyệt trở về, có điều là ta tạm thời thích ứng. Vừa mới nghe thấy ngươi bị người của Phi Ưng Vệ mang đi, ta rất lo lắng cho an toàn của nàng, sợ đối phương sẽ làm điều bất lợi với nàng.”

Sợ đối phương đưa ta tới uy hiếp nàng sao? Mắt của người Phi Ưng Vệ lại không mù, lão bà mất thì thăng quan phát tài, Phong Vương gia ngươi sợ là vô cùng ước ao.

Lãnh Băng Cơ chỉ cười cười không nói gì.

“Theo ta trở về đi, Băng Cơ, ta đồng ý với nàng, sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ oan ức gì.” Mộ Dung Phong gần như là năn nỉ nói: “Lãnh Băng Nguyệt cùng đứa bé trong bụng của nàng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý để bỏ.”

Lãnh Băng Cơ lãnh kiên quyết hạ quyết tâm, nói từng chữ: “Ta không tin!”

Bình luận

Truyện đang đọc