VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 334

Cẩm Ngu cười lạnh một tiếng nói: “Biết rồi còn cố mà hỏi.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đâu? Có cần phải đến vạch trần bộ mặt thật của nàng ta trước mắt Vương gia không?”

“Tại sao lại phải vạch trần cơ chứ? Lãnh Băng Nguyệt có thai, nhưng điều mà Lãnh Băng Cơ quan tâm giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy, tức giận với Vương gia như thế, xem náo nhiệt vẫn còn chưa đủ sao, nếu như Lãnh Băng Nguyệt xong đời rồi, thì người vui vẻ nhất không phải là Lãnh Băng Cơ hay sao? Lãnh Băng Nguyệt đối với bổn quận chúa mà nói, không có bất kỳ sức cạnh tranh nào, sống chết của nàng ta thì có liên quan gì đến ta chứ.”

“Vậy cứ để nàng ta xuân phong đắc ý như vậy ạ? Còn muốn đem quận chúa ngài dẫm đạp ở dưới chân nữa. Ngài xem xem lời mà hôm nay nàng ta nói đó, tức giận cỡ nào cơ chứ.”

Cẩm Ngu tháo kim châm ở bên trong búi tóc xuống, đặt ở trong tay mà vuốt ve: “Đương nhiên sẽ không rồi, ta muốn để nàng ta trở thành cái đao ở tỏng tay của ta, hung hăng mà tiến vào bên trong trái tim của Lãnh Băng Cơ. Đi đi, nói cho Lãnh Băng Nguyệt một tiếng, bổn quận chúa muốn mời nàng ta đi nghe kịch, nghe một vở kịch rất hay.”

Lãnh Băng Nguyệt nghe nói Cẩm Ngu muốn mời mình đi xem kịch, có chút không hiểu thấu được.

Quan hệ giữa hai người là không đối phó, nàng ta làm sao có thể có ý tốt như vậy? Tưởng tốt mà lại không tốt, tưởng tiệc mà chẳng phải tiếc, vừa nghĩ là đã biết, chắc chắn lại là Hồng Môn Yến.

Nhưng mà bây giờ Lãnh Băng Nguyệt có chỗ dựa, không có cố kỵ cái gì cả, lập tức sảng khoái mà đáp ứng.

Cẩm Ngu cái xuất diễn đơn sơ này, cũng không có sân khấu diễn kịch, chính là kiểu sai người đi vào trong rạp hát mời hai giác nhi, còn mời cả hai nhạc sư đến, ở trong Tê Hà uyển mà chuẩn bị đồ ăn nhẹ từ trái cây, hia cái giác hòa vào nhau, liền bắt đầu y y nha nha mà hát.

Cẩm Ngu dùng tấc móng tay dài bóc vỏ hạt bí ra, híp híp mắt, dường như nghe được cả mùi ngon.

Lãnh Băng Nguyệt đã nghe qua vở kịch này rồi, gọi là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”.

Nàng ta “hứ” lại một tiếng: “Một cái như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, còn có một Hoa Mộc Lan nữa, ta cảm thấy rất là buồn bực, nữ giả nam trang rồi xen lẫn ở trong đám nam nhân mà ở bên trong rồi ăn cùng ngủ cùng, tại sao lại có thể không có ai nhận ra được là một nữ hài tử cơ chứ? Nếu như là như thế, thì lớn lên chắc phải cao lớn thô kệch, một bộ nam nhân mày rộng mũi cao ấy chứ. Sao lại có thế có khả năng trêu chọc được hai vị nam nhân mà tranh tới tranh lui như thế?”

Cẩm Ngu cười cười: “Ta cũng cảm thấy như thế. Bọn họ đều xem mắt của người khác mù hết rồi hả?”

“Thế tại sao ngươi vẫn còn vô vị như vậy hả, truyền cửa mời đoàn kịch đến đây hát một vở kịch não tàn như thế này chứ?”

Cẩm Ngu hướng về phía đoàn kịch mà bĩu môi: “Mắt của ta nhìn không thấy, ngoại trừ nghe kịch nghe nhạc ra thì còn có thể làm gì giải sầu cơ chứ? Hơn nữa, hai cái người hát kịch kia nghe nói lớn lên cũng rất tuấn tú.”

Lãnh Băng Nguyệt mỉa mai cười cười: “Đều là nữ nhân cả, có gì mà đẹp hay không chứ?”

Cẩm Ngu mỉm cười: “Nhưng mà bọn họ không có phải là nữ nhân mà, là nam nhân tô son điểm phấn để giả thành thôi. Ngươi xem cái thân hình của bọn họ đi, còn có cả ánh mắt nữa, có phải là rất có vũ mị hay không, không nhìn ra hả? Ta chỉ dùng tai để nghe thôi, cũng cảm thấy được cái giọng này, rất có hàm súc và thú vị.”

Lãnh Băng Nguyệt trong lòng kinh ngạc, trực giáp cho thấy trong lời nói của Cẩm Ngu có chuyện, không khỏi nhớ tới Phương Phẩm Chi, một hồi chột dạ.

“Mời hai vị nam nhân di vào bên trong, cho dù là hát kịch, sợ là cũng không nên nhỉ?”

“Thế nên, ta mới mời Trắc phi nương nương đến để cùng nhau nghe kịch chứ,. Nghe nói, có vài người ấy, là nam nhân nhưng thích đánh phấn để thành nữ nhân, nếu như mà hóa trang tốt, da thịt mềm mại mịn màng, người khác còn không nhận ra mà, có thể lừa trời mà đi đi vào vào trong cung, hai người trà trộn với nhau, thần không biết mà quỷ cũng không hay.”

Lời nói này, càng thêm ý vị sâu xa.

Lãnh Băng Nguyệt làm sao có thể nghe được cái buổi kịch này nữa chứ? Cười đến vô cùng miễn cưỡng: “Cẩm Ngu quận chúa đây là đang đầu có phải hay không? Trên thế gian này sẽ có cái loại hiếm có như vậy hả? Nếu như ngươi muốn nghe thật, vậy thì tự mình nghe đi, ta lại không có chút hứng thú nào, đi trước đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc