XUYÊN ĐẾN CỰC PHẨM NÔNG GIA, TA LẤY ÁC CHẾ ÁC THẬT SẢNG KHOÁI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này cũng gần đến giờ làm bữa tối. Hôm nay đến phiên Lục tam tẩu nấu cơm, nàng mang theo hai nữ nhi vừa mới vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm làm đồ ăn liền thấy Kiều Diệp đi đến.

Nàng kéo ra một nụ cười hỏi: “Tức phụ Ngũ Lang, sao ngươi lại đến phòng bếp?”

Kiều Diệp nói thẳng: “Các ngươi làm thịt không ngon, cho nên ta tự làm.”

Lục tam tẩu: “……”

Nàng mới có chút không yên tâm Kiều Diệp nấu ăn, dù sao Kiều gia còn không có ăn ngon bằng Lục gia. Kiều Diệp có thể làm gì? Còn không phải chà đạp thịt sao, nhưng hai ngày nay nàng đã thấy được sự lợi hại của Kiều Diệp. Bởi vậy không có nói trắng ra, mà là uyển chuyển cười nói: “Ngươi muốn ăn thịt gì? Ta làm cho ngươi ăn.”

Nàng ở trong đám con dâu của cả thôn, trù nghệ xem như tương đối tốt. Cha nàng chuyên môn giúp người nấu ăn, cho nên nàng cũng học theo một chút. Phụ thân nàng còn từng tiếc nuối nói, đáng tiếc nàng là nữ tử, bằng không với thiên phú nấu ăn của nàng, nói không chừng còn có thể đến tửu lâu ở huyện thành bái sư, làm đồ đệ đầu bếp. Hoặc là kế thừa y bát nhà bọn họ nấu bữa tiệc thôn quê. Người Lục gia cũng thích ăn cơm nàng nấu, cho nên đối với mình, nàng vẫn rất có lòng tin.

Kiều Diệp làm sao có thể không nhìn ra, vị tam bá nương này không quá tin tưởng tay nghề của mình, nhưng cũng bình thường, dù sao trước kia Kiều gia ăn cực kém. Cháu gái như các nàng, Kiều lão thái càng không cho vào phòng bếp, sợ các nàng ăn vụng.

Nàng dựa vào hỏi: “Tam bá nương biết hồi oa nhục * (thịt nấu hai lần) không?”

Căn cứ theo trí nhớ, phương thức nấu ăn trong thôn tương đối đơn giản, cơ bản đều là hầm và nấu.Xào và nướng rất ít. Triều Đại Dần còn mở rộng hơn triều đại mà nàng biết, còn xuất hiện nhiều gia vị như vậy, cho nên hoàng cung, thế gia đại tộc cùng nơi phát đạt, ẩm thực hẳn là đa dạng hóa, giống như là tửu lâu trong huyện thành, trên thực đơn cũng có không ít loại đồ ăn. Tuyệt đối đừng xem thường năng lực động thủ mới của cổ nhân.

Có nhiều gia vị như vậy, bọn họ cũng có thể tự mình nghiên cứu ra không ít đồ ăn. Kỳ thật ở hiện đại, không ít đồ ăn của các cửa hàng cũ đều là truyền thừa hơn trăm năm. Một số đầu bếp Tinh cấp cũng dùng cổ pháp làm đồ ăn rất được hoan nghênh. Cho nên nếu muốn đi tửu lâu huyện thành bán món ăn mấy chục lượng bạc, thậm chí hơn trăm lượng, căn bản không thực tế. Chỉ là người trong thôn có thể ăn no bụng đã không tệ rồi, cũng sẽ không nghĩ đi thay đổi cách làm đồ ăn. Đương nhiên, cũng không có bao nhiêu thực đơn có thể tham chiếu.

Hôm qua nàng cố ý xem qua, trong tửu lâu không có món thịt hầm, cho nên những cực phẩm này của Lục gia, chắc chắn là chưa từng ăn qua, thật ra vốn muốn làm thịt kho tàu nhưng Lục gia cũng không có hương liệu có thể dùng đến, liền sửa lại.

Quả nhiên, Lục tam tẩu vẻ mặt nghi vấn: “Hồi oa nhục là món gì?”
  • Hình món Hồi oa nhục
Kiều Diệp nói: “Dùng thịt heo nấu chậm. Ngươi xem, ngươi cũng không biết, vậy làm sao làm cho ta ăn? Cho nên vẫn là để ta làm đi.”

Nhìn bộ dáng do dự của đối phương, vẫn là sợ nàng chà đạp thịt. Kiều Diệp chỉ có thể phóng đại chiêu: “Đây là ta học được từ đầu bếp trong thiện phòng ở phủ đệ của Hà Bá đại nhân.”

Lục tam tẩu nghe xong, chút hoài nghi này liền biến mất. Nàng lập tức nhường chỗ: “Vậy ngươi làm đi.”

Bởi vì thần lực của Kiều Diệp, cùng với việc khám cho các nàng xem có thể bị bệnh nặng không nên bọn họ đều tin tưởng, chuyện nàng từng hầu hạ bên cạnh thần sông đại nhân.

Kiều Diệp phát hiện lá cờ mà mình kéo này, thật sự không phải dùng tốt bình thường.

Nàng đi đến bên cạnh bếp lò, thấy Lục tam tẩu muốn dẫn nữ nhi rời đi, không khỏi nói: “Các ngươi ở lại hỗ trợ đi.”

Lục tam tẩu kinh ngạc nhìn nàng: “Để bọn ta giúp đỡ? Ngươi không sợ chúng ta học trộm sao?”

Trong ý thức của nàng, thực đơn đều là gia truyền hoặc là bái sư mới học được. Nàng nghe cha nàng nói, đầu bếp trong tửu lâu làm không ít món ăn đều là không cho người ta xem. Cha nàng biết những món ăn kia, ở tửu lâu huyện thành xem như không lên được mặt bàn, nhưng ở trong thôn lại là tay nghề ăn cơm. Người ngoài muốn học, hắn sẽ không dạy, chỉ có thể truyền toàn bộ cho con cháu. Con gái này của nàng, cũng chỉ học được một chút da lông, cha nàng liền không muốn dạy nhiều. Kiều Diệp đã học thực đơn từ phủ đệ của đại nhân Hà Thần, không phải nên che giấu sao?

Kiều Diệp đại khái có thể đoán được ý nghĩ của nàng. Điều này cũng bình thường, cổ đại có một môn tay nghề, đều chỉ truyền thừa cho con cháu đời sau hoặc là đồ đệ, mà sẽ không giống như hiện đại, chỉ cần không phải là công thức bí ẩn và phối phương gì. Một lần tìm kiếm video, có thể ra rất nhiều. Nàng cười nói: “Chúng ta không phải người một nhà sao? Các ngươi muốn học thì cứ học đi. Sau này cô nương Lục gia cũng có thể có thêm một món trù nghệ phòng thân. Hơn nữa học xong, về sau ta ở nhà muốn ăn thì các ngươi làm.”

Nàng đã sớm nghĩ kỹ, sẽ làm đồ ăn dạy trù nghệ tốt nhất cho Lục tam tẩu và nữ quyến. Sau này muốn ăn cái gì, cứ để đối phương dẫn các cô nương Lục gia đi làm. Điều này đối với nữ tử Lục gia mà nói, có thể học được nhiều món ăn như vậy chính là một môn thủ nghệ. Gả đến nhà chồng vô cùng có mặt mũi cùng tự tin. Có tay nghề này, cũng không lo gả đi, mà đối với nàng mà nói, cũng không muốn mỗi ngày vào phòng bếp, làm đồ ăn cho cả nhà, cho nên cũng coi như đôi bên cùng có lợi.

Nghe Kiều Diệp nói xong, Lục tam tẩu cùng hai nữ nhi đều khiếp sợ không thôi. Nhị Nha lại nghẹn ngào hỏi: “Chúng ta cũng có thể học sao?” Nhà ông ngoại của nàng, tay nghề nấu nướng đều là bất truyền nữ. Mẹ nàng coi như được sủng ái, đều chỉ có thể học chút da lông.

Vừa vặn lúc này, Lục Tam Nha của nhị phòng  vào phòng bếp múc nước, cũng nghe được lời này, không nhịn được hỏi: “Ngũ tẩu, vậy ta có thể học theo không?”

Kiều Diệp cười nói: “Có thể chứ! Ngươi đi hỏi nữ quyến trong nhà một chút. Nếu muốn học, đều có thể tới xem. Đến lúc đó mấy người nào tương đối có thiên phú, về sau chủ yếu ở phòng bếp làm đồ ăn.”

Lục gia có hơn hai mươi người, làm một bữa cơm lượng đồ ăn rất lớn, cho nên mấy người thay phiên nhau thì tốt hơn. Ánh mắt Lục Tam Nha đều sáng lên: “Được!” Sau đó vội vàng xoay người đi ra ngoài hỏi những người khác. Rất nhanh, nữ quyến Lục gia đều chen đến phòng bếp. Các nàng đương nhiên đều muốn học.

Phòng bếp không lớn, Kiều Diệp bảo các nàng tách ra đứng. Đầu tiên nàng để Lục tam tẩu một khối thịt ba chỉ lớn đi nướng da, nấu trong nước lạnh. Tiếp theo tìm gia vị, phát hiện trên bếp lò chỉ có một bình muối nhỏ và một bình dầu nhỏ. Trong dầu còn có một cây gậy gỗ bọc vải bông.

Bình thường tức phụ Lục gia đều dùng vải bông lau đáy nồi là được, cho nên đồ ăn làm ra, không nhiều chất béo. Nàng nhớ tới hôm qua hấp trứng gà, ở trong tủ bát thấy được không ít thứ. Nhìn tủ bát, phát hiện lại bị khóa lại, cũng không cho người đi tìm lão thái thái đòi chìa khóa, vẫn đi qua, đưa tay kéo mở khóa ra.

Nữ quyến Lục gia từng người trừng to mắt: “……”

Kiều Tam Nha thật là mạnh mẽ!

Lục Nhị Nha nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt nói: “Ngươi mở khóa ra, lấy đồ vật bên trong, bà nội sẽ mắng đấy.”

Đồ vật trong tủ này, bình thường muốn lấy cái gì, đều phải để lão thái thái tự mở khóa lấy. Hiện tại Kiều Diệp chẳng những muốn lấy, còn mở khóa ra, lá gan thật lớn.

Kiều Diệp cười không sao cả: “Không sao, ta làm lại nồi thịt cho bà bổ thân thể, bà ấy sẽ không trách ta.”

Lão thái thái đối với người khác mà nói khó nói chuyện, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn là rất dễ dỗ. Sau đó nàng lấy ra đường trắng, nước tương, chao và đậu tương từ trong ngăn tủ. Nàng phát hiện mặc dù bây giờ có tương đậu nành nhưng không có tương hột, cho nên trước tiên liền dùng. Sau này mình làm chút tương hột dùng.

Nhìn thấy Kiều Diệp lấy ra nhiều gia vị như vậy, sắc mặt nữ quyến Lục gia đều thay đổi, nếu để mẹ chồng/ bà nội biết, không biết sẽ mắng như thế nào, nhưng hiển nhiên Kiều Diệp cũng sẽ không nghe, vì thế các nàng chỉ có thể có chút luống cuống tiếp tục nhìn. Cả nhà cũng chỉ có Kiều Diệp dám làm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc