Đến Úc gia.
Úc Uyển Chi vừa nhìn thấy Lục Thanh Vinh xuất hiện, liền ủy khuất nước mắt đều chảy ra. Người của Úc gia rất thức thời, nhường gian phòng cho hai người.
Lục Thanh Vinh nhìn sắc mặt trắng bệch của vợ, cùng với nước mắt đầy mặt, đau lòng vô cùng. Hắn kéo tay nàng thương tiếc an ủi.
Úc Uyển Chi ngã vào trong ngực của hắn, quan tâm hỏi hắn mấy ngày nay sống thế nào, đầy mắt đau lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Vinh: “Phu quân, ta thật sự rất lo lắng cho chàng, rất nhớ chàng.”
Lục Thanh Vinh nhịn không được cúi đầu hôn nàng: Ta cũng nhớ nàng muốn chết.”
Nếu không phải đang ở nhà mẹ vợ, hắn đã ôm người lên giường. Hai người thân thiết một phen mới cưỡng ép tách ra, đồng thời đè xuống loại xúc động này. Dù sao đây cũng không phải ở nhà.
Lục Thanh Vinh ngồi xuống, Úc Uyển Chi ngồi trên đùi hắn. Nàng mị nhãn như tơ nhìn hắn, lại hờn dỗi một phen. Khiến Lục Thanh Vinh tâm viên ý mãn.
“Tâm can, nàng đây là muốn mạng của ta mà!”
Hắn lại tiến đến bên tai Úc Uyển Chi thấp giọng nói: “Sau khi trở về, buổi tối ta lại hảo hảo thương nàng.”
Úc Uyển Chi vờ giận liếc hắn một cái, đưa tay dùng nắm đấm nhẹ nhàng đánh vào ngực hắn: “Đáng ghét.”
Nàng ta cũng đè ép điểm xúc động này xuống, mà bắt đầu tiến vào vấn đề chính: “Hôm nay ngươi đón ta về nhà sao?” Nàng ta thở dài: “Ta sợ nương còn đang tức giận. Có muốn đưa ta đi nhà cũ trước hay không, ta xin lỗi nương trước, để cho bà bớt giận, trước tiên tha thứ cho ta.”
Còn không quên mách lẻo: “Bằng không trong lòng ta luôn luôn bất an, cũng sợ bọn họ bởi vì ta mà giận chó đánh mèo ngươi. Làm gì cũng không trưng cầu ý kiến của ngươi.”
Lục Thanh Vinh nghe nói như thế, trong lòng càng khó chịu. Hắn cũng hoài nghi đám người mẹ hắn là bởi vì chuyện vợ hắn mà giận chó đánh mèo đối với hắn. Cho nên mới không nói cho hắn biết chuyện nến và nhang muỗi nhưng đây là thê tử của hắn, nữ nhân đặt ở trên đầu quả tim yêu nhiều năm. Sao hắn có thể không sủng ái, không che chở. Cũng tại mẹ hắn và người trong nhà lòng dạ quá hẹp hòi, không phải chỉ là trợ cấp Úc gia thôi sao, cũng không phải chuyện lớn gì đáng để so đo như vậy.
Hắn nắm chặt tay Úc Uyển Chi: “Không có việc gì, ta sẽ dỗ dành nương. Nhưng trước khi về nhà, quả thật cần đi nhà cũ dỗ mẹ ta. Ta sẽ cùng nàng trở về nhà cũ.”
Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ, lấy cớ gì đột nhiên về nhà xem một chút. Hiện tại đưa thê tử trở về xin lỗi nương hắn, để lão thái thái bớt giận, ngược lại là cái cớ rất tốt.
Úc Uyển Chi dựa vào bả vai hắn, trong con ngươi rủ xuống lộ ra tinh quang. Nàng ta biết ngay chỉ cần chồng biết chuyện của Lục gia, nhất định sẽ không kịp đợi muốn về xem. Để tiểu đệ ở trên đường nói cho hắn biết chuyện cây nến và nhang muỗi, quả nhiên là đúng, Nàng ta mềm mại nói: “Ta đều nghe lời ngươi.”
Hai người ôm nhau nói lời tâm tình, lúc này mới ra khỏi phòng.
Nàng dâu mấy phòng Úc gia, nhìn thấy vẻ mặt kiều mị của Úc Uyển Chi, bờ môi còn có chút đỏ, vừa nhìn đã thấy không bình thường. Trong lòng thầm mắng không biết xấu hổ. Ở trong nhà mẹ đẻ làm chuyện không biết xấu hổ, thật sự là hồ ly tinh.
Khó trách khiến hai cô gia mê đến đầu óc choáng váng, đổi thành bọn họ cũng không làm được loại chuyện không biết liêm sỉ này.
Cô gia cũng thế, còn là tú tài, lại gấp gáp như vậy, thật cạn lời. Hai người đều lớn tuổi như vậy rồi, còn không biết xấu hổ như vậy. Mặc dù trong lòng thầm mắng và khinh bỉ nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài.
Hai vợ chồng Úc gia cũng nhìn ra được, hai người kia ở trong phòng thân thiết. Chẳng những không cảm thấy mất mặt, ngược lại cảm thấy nữ nhi lợi hại. Tuổi đã cao như vậy còn có thể mê hoặc con rể thành như vậy, thật sự là thủ đoạn tốt.
Hai người tiến lên hỏi han Lục Thanh Vinh một trận. Lục Thanh Vinh cũng tương đối tôn kính hai người, nói chuyện với nhau.
Lúc này mới đề nghị rời khỏi, cũng không nói muốn dẫn vợ đi Lục gia. Người của Úc gia dĩ nhiên lại làm bộ lưu lại một phen mới đưa người một nhà ra cửa.
Nhìn xe ngựa rời đi, tẩu tử cùng các đệ muội Úc Uyển Chi đều thở phào nhẹ nhõm. Ba tổ tông này cuối cùng cũng đi rồi. Nếu không đi, bọn họ thật sự là hầu hạ không nổi nữa.
Úc lão lục thì nhận được ánh mắt trấn của tỷ tỷ hắn trước khi ra cửa, cũng hiểu rõ, tỷ tỷ của hắn muốn hành động, nhịn không được kích động lên. Dường như nhìn thấy công thức kia đổi được rất nhiều tiền, sau này hắn dựa vào tiền này để làm ăn càng ngày càng lớn.
Bên kia.
Một con bồ câu đậu trước cửa sổ, Lục Thiều đi tới giơ tay. Bồ câu bay đến trên cánh tay hắn. Tiếp theo hắn lấy xuống một ống gỗ nhỏ cột trên chân bồ câu, lấy tờ giấy từ bên trong ra xem.
Kiều Diệp đang thắp nến cao cấp trong phòng, ngẩng đầu liền thấy cảnh này. Nàng không khỏi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu tướng công còn có thể chơi bồ câu đưa thư.
Lục Thiều đọc xong tờ giấy, nhét tờ giấy nhỏ lên bàn, thả bồ câu bay đi.Quay đầu liền đối diện với ánh mắt mang theo hứng thú của tiểu tức phụ. Hắn cũng không định giấu diếm mình biết những thứ này, cho nên mới thoải mái để cho nàng nhìn thấy.
Hắn chủ động mở miệng nói: “Úc lão lục đi huyện thành tìm cha ta. Cha ta đi Úc gia đón mẹ kế, bây giờ đang đi về phía thôn chúng ta.”
Kiều Diệp giật mình: “Ngươi cho người ta nhìn chằm chằm vào cha ngươi và Úc lão lục?”
Trước đó hắn gần như mỗi ngày đều sẽ một mình đi ra ngoài, thế mà lại phát triển người hỗ trợ theo dõi, còn làm ra bồ câu đưa thư, lợi hại!
Lục Thiều gật đầu: “Đúng.”
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Đây là thói quen mà hắn dưỡng thành từ kiếp trước.
Kiều Diệp bĩu môi: “Cha ngươi khẳng định biết chuyện chúng ta làm cây nến cùng nhang muỗi, cố ý mang theo mẹ kế ngươi trở về tìm hiểu. Mà mẹ kế ngươi tám chín phần mười là hướng về phía công thức.”
Lục Thiều cười nói: “Nương tử cao kiến.”
Kiều Diệp suy nghĩ một chút hỏi: “Mẹ kế của ngươi có để cho cha ngươi trực tiếp hỏi hay không?”
Lục Thiều lắc đầu: “Với tính tình của nàng ta thì sẽ không. Xưa nay nàng ta làm việc đều thích giở tâm cơ, sẽ không để cha ta cảm thấy nàng ta là hướng về công thức nhà chúng ta.”
Hắn lại nghiền ngẫm nói: “Ta đoán, nàng ta có thể sẽ nói vì để cho bà nội tha thứ, chủ động yêu cầu lưu lại hầu hạ.”
Tính tình của mẹ kế hắn, hắn kiếp trước ở chung mấy năm, về sau lại tra xét, cho nên coi như hiểu rõ.
“Nàng ta tính toán cái gì cũng là để cho người khác làm, chính là hoa sen trong bùn mà không dính nước.”
Kiều Diệp cười khẽ: “Nàng ta không phải là một đóa hoa sen trắng, ngươi thật đúng là biết hình dung.” Tiếp theo nàng híp mắt: “Nếu thật sự là như vậy, vậy chúng ta dù thế nào cũng phải để nàng được như nguyện.”
Lục Thiều nhìn về phía nàng: “Ý của ngươi là, nàng ta muốn ở lại, cứ để cho nàng ta ở lại?”
Làm nến và nhang muỗi trong nhà cũng không che lấp. Nếu như mẹ kế thật sự ở lại, khẳng định sẽ tìm cơ hội nhìn lén tìm hiểu. Hơn nữa hai người bọn họ có không ít bí mật, để nàng ta ở lại tai hoạ ngầm cũng không nhỏ. Dù sao có đôi khi khó lòng phòng bị.
Kiều Diệp ý vị thâm trường nói: “Ai nói hầu hạ mẹ chồng chỉ có thể ở nhà cũ. Đưa mẹ chồng đến huyện thành hưởng phúc, thể nghiệm phúc mà mẹ nàng ta đã hưởng trước đó, cũng là nhận sai và tận hiếu đấy thôi.”
Trên người nàng và tiểu tướng công đều có không ít bí mật. Người Lục gia không giống như là cha cặn bã và mẹ chồng sau có nhiều tâm nhãn như vậy.
Sau này nàng còn sẽ chuẩn bị không ít thứ khác, cho nên nàng đương nhiên sẽ không đưa người tới trước mắt tìm tòi nghiên cứu bọn họ còn làm chướng mắt bọn họ. Thật ra trước đó nàng đã nghĩ, muốn lão thái thái phát huy ưu thế làm mẹ chồng, để phụ thân cặn bã và kế bà bà tận hiếu trước mặt.
Dù sao trong miệng bọn họ đều là chính mình hiếu thuận. Dựa theo tiểu tướng công nói, mẹ chồng sẽ chủ động đưa ra nhận sai mượn cơ hội muốn lưu lại, như vậy tám chín phần mười là Cha chồng tồi cũng sẽ muốn ở lại hiếu kính lão thái thái.
Vậy nàng tự nhiên sẽ không khách khí. Để vợ chồng bọn họ cùng với hai đứa con hoang kia cố gắng tận hiếu, đừng chỉ là ngoài miệng ba hoa. Chỉ là địa điểm biến từ nhà lão thái thái thành mang lão thái về huyện thành tận hiếu mà thôi. Tin tưởng người nhà ở huyện thành kia, sẽ “vui vẻ” muốn ngất đi.