XUYÊN ĐẾN CỰC PHẨM NÔNG GIA, TA LẤY ÁC CHẾ ÁC THẬT SẢNG KHOÁI

Kiều Diệp bảo các nàng rửa ớt cùng lá tỏi. Nàng lại lấy gừng mà lúc ở y quán cố ý để học đồ gói lại. Ở kinh thành, nàng không biết gừng có dùng để đi làm gia vị hay không. Nhưng ở trong thôn, gừng chủ yếu là dùng để như một loại thuốc tán hàn. Ớt cũng là lúc mua mỡ dê, nàng để tiểu tướng công mua một chút. Mặc dù ớt, cà chua đều đã đưa vào Đại Dần triều nhưng giá cả lại không thấp. Người của Lục gia đương nhiên không nỡ mua về ăn. Sau này nàng ngược lại có thể để cho bọn họ trồng một chút.

Sau khi thịt luộc chín, nàng cắt thành lát mỏng. Đám người Lục tam tẩu nhìn đao công của Kiều Diệp, liền biết nàng không có nói sai. Bởi vì thịt ba chỉ mua hơi béo, cho nên Kiều Diệp cũng không tiếp tục đổ dầu. Sau khi xào thịt xong, lần lượt thêm vào các loại gia vị như đậu tương,…

Rất nhanh, mùi thơm nồng đậm tràn ngập phòng bếp, không chỉ nữ quyến Lục gia ngửi hương cảm giác đói bụng. Nam đinh bên ngoài ngửi thấy mùi thơm này, cũng nhịn không được muốn chảy nước miếng. Tức phụ Ngũ Lang này làm món thịt gì? Vậy mà vừa ngửi đã thơm thành như vậy.

Hồi oa nhục nấu xong, Kiều Diệp xúc vào trong hai cái bát lớn. Nhìn thấy thịt béo ngậy trong chén, Lục tam tẩu mới phản ứng lại: “Tức phụ Ngũ Lang, vừa rồi sau khi thịt xào ra dầu, sao ngươi không đổ vào bình dầu? Dầu trong thức ăn này cũng quá nhiều đi.”

Đây cũng quá lãng phí, nàng nhìn cũng đau lòng. Một lát nữa, lão thái thái nhìn thấy, sợ là sẽ bị mắng.

Kiều Diệp nhíu mày: “Món ăn này không có nhiều dầu như vậy sẽ không dễ ăn. Lại nói, thân thể các ngươi thiếu hụt lợi hại, không phải là thiếu chất béo sao.”

Nàng ở hiện đại vì bảo trì dáng người, cũng không ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, nhưng bây giờ, đối với thịt và dầu, lại có một loại khát vọng phát ra từ đáy lòng.

Lục tam tẩu nghẹn họng: “Cái này…” Không biết phải trả lời như thế nào.

Tiếp theo Kiều Diệp không rửa nồi, đem một chút dầu vừa rồi cố ý để lại vào nồi, dùng để xào khoai tây thái sợi. Xào khoai tây xong, cũng không rửa nồi, trực tiếp nấu một nồi cải trắng, không có cách nào, hiện tại thiếu dầu, cũng liền không chú ý cái này. Lúc làm đồ ăn, nàng đã bảo Lục tam tẩu nấu một nồi cơm.

Sau khi làm xong đồ ăn, nàng để cho đám người Nhị Nha bưng ra ngoài. Lúc này các nam đinh đã sớm nhìn mòn con mắt ở trên bàn cơm. Nhìn thấy trên bàn hai món ăn một món canh, toàn bộ có dầu. Đặc biệt là món thịt kia, miếng thịt béo gầy xen kẽ, màu sắc vàng óng ánh sáng, tỏi non xanh tươi rõ ràng. Đừng nói là ngửi, nhìn thôi cũng thơm rồi.

Lão thái thái cũng ngồi ở bàn nữ quyến này. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cùng với mỗi người một bát cơm tẻ, mặt không khỏi đen lại. Bà nhịn không được nhìn Kiều Diệp nói: “Đây chính là món ăn ngươi làm? Sao lại dùng nhiều dầu như vậy?” Cũng quá phá sản, nhiều dầu như vậy cũng có thể ăn mấy bữa.

Kiều Diệp biết bà sẽ nói cái này, vì vậy cười cười gắp mấy miếng hồi oa nhục, đặt lên trên một bát cơm, đồng thời đưa cho lão thái thái: “Bà nội, không phải nói muốn bồi bổ thân thể sao? Ta đây đều là cố ý làm đồ ăn cho ngài, tửu lâu huyện thành cũng không có đâu. Ngươi nếm thử đi, thật sự rất ngon. Ngài đã đến tuổi này rồi, tại sao phải ủy khuất chính mình, làm sao có thể không ăn chút gì đó tốt chứ?”

Nàng nói lời thấm thía: “Ngài là trụ cột nhà chúng ta, nên ăn ngon mặc tốt, nhiều vãn bối như vậy, đều nên hiếu kính ngài. Ngài nếu không ăn, ta sẽ đau lòng ngài. Đến đây, ngài nếm thử tay nghề của ta trước, đây chính là học từ đầu bếp của phủ đệ Hà Thần đại nhân đấy. Cũng chỉ có ngài mới có phúc khí như vậy mới có thể ăn đồ ăn được phúc tinh như ta nấu đấy. Đổi thành người khác, bỏ tiền mời ta, ta cũng sẽ không động thủ làm.”

Người của Lục gia: “……”

Nha đầu này miệng mở thật to đấy, cũng quá biết ăn nói đi, hơn nữa da mặt cũng không phải dày bình thường. Thế mà tự khen mình là phúc tinh như vậy, ăn đồ ăn nàng xào chính là có phúc khí, lại còn người khác dùng tiền mời nàng, nàng đều không làm. Bọn họ cũng không biết phải nói gì cho phải. Thế là cùng nhau nhìn về phía lão thái thái, chờ phản ứng của bà.

Bị cứng rắn nhét một bát cơm, tay lão thái thái cứng lại. Nghe Kiều Diệp nói, muốn mắng lại có chút mắng không ra, không thể không nói, nha đầu này nói vẫn là nghe ngọt như vậy. Là vì đau lòng hiếu kính bà nên mới xào thịt như vậy. Được rồi, lần này không mắng nữa. Bà giận Kiều Diệp một chút: “Lần sau cũng không thể phá của như vậy nữa.”

Kiều Diệp cười nói: “Được.”

Mới là lạ. Dù sao về sau làm đồ ăn như thế nào, vẫn là nàng định đoạt.

Lão thái thái cầm đũa dùng thịt và một ít cơm đưa vào trong miệng. Một mùi thơm chưa bao giờ thể nghiệm qua quanh quẩn trong miệng không thể vung đi được. Bà không khỏi nhanh chóng nhai nhai. Thịt ba chỉ được xào vàng óng ánh, được nước thịt nêm nếm gia vị bao bọc, béo mà không ngấy, một mùi hương nồng đậm thổi vào miệng. Trong đó còn kèm theo mùi thơm của gạo. Hồi nồi thịt cùng cơm là tuyệt phối.

Lúc này lão thái thái chỉ có một cảm giác. Ngon, quá ngon.

Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà ăn được thịt ngon như vậy. Sau khi nuốt xuống, lại ăn thêm miếng thịt và miếng cơm.

Nhìn thấy lão thái thái ăn ngon lành như vậy, những người khác cũng không kịp đợi.

Nhao nhao bưng bát lên, học theo bộ dáng của lão thái thái, trộn lẫn thịt và cơm vào trong miệng.

Thịt thơm nồng, mùi cơm thơm ngát, trộn lẫn cùng một chỗ, thơm đến mức bọn hắn hận không thể ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào. Quá ngon, cả đời này cũng chưa từng ăn qua thịt ngon như vậy.

Bốn huynh đệ Lục gia đã từng ăn ở tửu lâu huyện thành. Nhưng lúc này lại cảm thấy, nồi thịt còn thơm hơn đồ ăn ở tửu lâu rất nhiều. Càng đừng nói nữ quyến. Từng người từng người ăn đến vành mắt cũng nhịn không được đỏ lên, không ngờ đời này còn có thể ăn được thịt ngon như vậy.

Bọn nhỏ càng ăn đến hai mắt tỏa ánh sáng, tràn đầy cảm giác hạnh phúc, ăn quá ngon. Bọn họ rất thích ngũ đường tẩu/ ngũ đường thẩm.

So với người Lục gia, tư thế ăn cơm của Lục Thiều tao nhã hơn rất nhiều, nếm một ít hồi oa nhục. Kiếp trước hắn ăn qua nhiều thứ tốt như vậy, cũng không thể không khen một tiếng ngon.Trù nghệ của tiểu tức phụ rất tốt, làm ra mùi thịt thơm ngon.

Hồi oa nhục rất nhanh liền bị cướp sạch, mọi người lại quay đi ăn khoai tây sợi cùng cải trắng, cũng thật ngon.

Chờ đồ ăn trong bát đều đã gắp hết, huynh đệ Lục lão đại còn múc thêm cơm vào bát, vét một lần rồi tiếp tục ăn.

Một bữa cơm ăn gió cuốn mây tan, mọi người chỉ có một cảm giác, ngoại trừ ăn ngon chính là chưa đã thèm.

Lục lão tứ không nỡ buông bát không, không nhịn được cảm thán: “Thì ra thịt còn có thể ngon như vậy, đời này đáng giá.” Những người khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.

Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Chỉ là một món hồi oa nhục, đời này liền đáng giá? Ta còn biết làm rất nhiều thịt, thức ăn chay và bánh ngọt các loại như vậy.” Lại ý vị thâm trường nói: “Chỉ cần các ngươi về sau đồng tâm hiệp lực, nghe lời làm việc cho tốt, ăn ngon còn nhiều lắm.”

Người của Lục gia đều sáng mắt, ánh mắt nhìn Kiều Diệp cũng sáng lên: “Vẫn là tức phụ Ngũ Lang lợi hại, không hổ là phúc tinh có thể hầu hạ Hà Bá đại nhân. Yên tâm, về sau chúng ta khẳng định làm việc thật tốt.”

Sau này nếu có thể thường xuyên ăn được món ăn như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ nghe lời làm việc. Trước kia luôn nghĩ phải làm sao dựa vào lão ngũ để sống tốt, ăn ngon mặc tốt, nhưng lại cũng không biết thế nào mới gọi là ăn ngon, dù sao cũng chưa từng cảm nhận qua. Bây giờ lại cảm nhận sâu sắc, thì ra đồ ăn còn có thể ăn ngon như vậy, vì miếng cơm này, nghe lời và làm việc lại tính là cái gì. Bọn họ am hiểu nhất chính là làm việc. Về phần nghe lời, trước kia nghe lão thái thái, hiện tại nghe tức phụ Ngũ Lang, đều giống nhau. Dù sao nhìn dáng vẻ của lão thái thái cũng đã là tức phụ Ngũ Lang dỗ cái gì, nàng liền nghe cái đó…

Người của Lục gia giống như được tiêm máu gà, đột nhiên có một loại hi vọng đối với tương lai. Về phần lão Ngũ gì đó, cút sang một bên trước đi. Hiện tại vẫn là tức phụ Ngũ Lang đáng tin cậy và quan trọng.

Kiều Diệp nhìn thấy dáng vẻ của người Lục gia thì biết hốt thuốc đúng bệnh. Làm gì có chuyện gì mà một bữa ăn ngon còn không giải quyết được. Một bữa không giải quyết được, thì hai bữa ba bữa, vì vậy cười nói: “Yên tâm, về sau đi theo ta lăn lộn, bảo đảm các ngươi ăn ngon uống say.”

Lời này, người của Lục gia tin. Dù sao nàng nói để bọn họ ăn ngon uống say, thật sự đã làm được, không giống như lão Ngũ, đều vẽ bánh cho bọn họ bao nhiêu năm nhưng bọn họ chưa từng cắn một miếng nào.

Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi trong huyện thành. Nếu biết Kiều Diệp chỉ cần một miếng thịt đã thu mua người của Lục gia Tuyệt đối sẽ tức giận đến mức muốn hộc máu.

Bình luận

Truyện đang đọc