XUYÊN ĐẾN CỰC PHẨM NÔNG GIA, TA LẤY ÁC CHẾ ÁC THẬT SẢNG KHOÁI

Lục Thanh Vinh thật sự muốn đánh lão Tứ một trận. Người ca ca này thật sự là điên rồi, cũng dám chèn ép hắn như vậy. Hừ, còn muốn hắn phát đạt chiếu cố bọn họ. Trước kia hắn còn có thể nghĩ đến bố thí, hiện tại liền nằm mơ đi.

Lục Thanh Vinh quét mắt nhìn thôn dân đang đánh giá mình, tức giận đến mắt cũng biến thành màu đen.

Hắn giữ gìn thanh danh nhiều năm như vậy, cứ như vậy bị thân huynh đệ cùng tẩu tử làm hư không ít. Nhất định là nha đầu chết tiệt kia giật dây xúi giục.

Hắn trầm mặt nói: “Các ngươi có phải làm nến cùng nhang muỗi kiếm lời không, liền cảm thấy không dùng được đệ đệ ta đây, cho nên muốn bỏ ta ra?”

Lục lão tứ cười lạnh: “Ngươi còn nói thê tử và các tẩu tẩu của ta biết hắt nước bẩn, ta thấy ngươi mới là người biết hắt nước bẩn nhất. Mấy năm nay trong nhà đưa cho ngươi bao nhiêu tiền? Ngươi nói câu này cũng quá mất lương tâm rồi. Ngươi muốn bảo vệ thê tử ngươi, chẳng lẽ chúng ta không thể bảo vệ thê tử nhà mình? Lão Ngũ, làm người phải có lương tâm. Ngươi bây giờ càng ngày càng không có thứ này.”

Lần đầu tiên Lục Thanh Vinh phát hiện, tứ ca của hắn cũng có một mặt biết ăn nói như vậy. Nhất định là do nha đầu chết tiệt kia dạy.

Trước đó hắn cũng không phải hắt nước bẩn, mà là thật hoài nghi có phải kiếm lời tiền, những huynh đệ này liền có dị tâm, muốn hất bọn họ ra khỏi nhà hay không? Hừ, mơ tưởng.

Hắn lộ ra biểu tình bị thương: “Tứ ca, ta vẫn luôn rất tôn trọng ca ca các ngươi. Không nghĩ tới các ngươi kiếm lời được mấy ngày, liền bay tới nhằm vào đệ đệ ta đây. Nếu các ngươi đã muốn như vậy, ta cũng không có gì để nói. Nhưng trong nhà này, ta cũng là một phần tử, ta cũng phải hiếu kính mẹ. Các ngươi đừng hòng ngăn cản. Ta hiện tại muốn đi gặp mẹ.”

Hắn biết nếu tiếp tục dây dưa với mấy người này nữa, chỉ có thể kéo ra càng nhiều chuyện hơn, để thôn dân chế giễu. Vợ hắn lúc này còn “ngất xỉu”, càng không muốn nhìn ánh mắt khác thường của người khác.

Mấu chốt là hắn là người có học, sao có thể kéo xuống tư thái cãi lộn với những thôn hán này. Hơn nữa ầm ĩ cũng không thắng.., cho nên bây giờ còn không bằng vào trong nhà trước, dỗ lão thái thái về mới là lẽ phải.

Trong nhà này, mấy huynh đệ khác của hắn nghe mẹ nhất. Chỉ cần nắm được mẹ hắn, mấy huynh đệ hắn cũng không làm ra được bọt nước gì.

Hắn nói xong nháy mắt với kế tử và kế nữ: “Đỡ mẹ các ngươi vào nhà trước, thân thể nàng vốn đã không tốt, bị tức đến ngất đi như vậy, còn không biết có bao nhiêu tổn thương thân thể.”

Huynh muội Lục Châu Cẩn lập tức trả lời: “Được, cha!”

Bọn họ cũng thật sự không muốn cãi nhau với những người Lục gia không phân rõ phải trái này. Càng không muốn tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ khác thường của những người chân đất hạ đẳng xung quanh.

Những người này dựa vào cái gì ghét bỏ khinh bỉ bọn họ? Mà hai chữ “con hoang” trong miệng đám người Lục lão tứ, cũng hung hăng đâm một cái gai vào trong lòng hai huynh muội. Bọn họ sẽ nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, càng sẽ không bỏ qua những người từng nhục nhã bọn họ này.

Hai người đỡ Úc Uyển Chi, cùng Lục Thanh Vinh đi vào cửa lớn nhà cũ, cũng làm cho mấy người vây xem phát ra mấy tiếng thở dài, còn tưởng rằng tú tài và thê tử hắn trâu cỡ nào. Bình thường luôn mang theo loại tư thái cao cao tại thượng, cùng bọn họ nói chuyện chung, đối phương giống như là mây trên trời, mà bọn họ lại cảm giác là bùn đất trên mặt đất.

Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ đến thế mà thôi. Nói không lại mấy ca ca tẩu tẩu liền chạy, thật hèn nhát.

Lục Thanh Vinh nghe được phía sau truyền đến tiếng xùy xùy, tức giận giống như con riêng, trán nổi gân xanh. Điêu dân, thật sự là một đám điêu dân. Sau này nếu hắn phát đạt, những người này lại đừng không biết xấu hổ bám lấy hắn. Hắn sẽ không phản ứng với bọn họ.

Hắn hít sâu một hơi, tự nói với mình không nên chấp nhặt với những điêu dân này. Tương lai bọn họ khác nhau một trời một vực, chỉ cần hắn thi đậu cử nhân, thậm chí là tiến sĩ, hắn liền mang theo người nhà dọn đi phủ thành, kinh thành, rời xa những người này, cho nên những người này nghĩ như thế nào, hắn không cần phải xen vào, dù sao cũng không ảnh hưởng được hắn.

Mặc dù là tự an ủi mình như vậy nhưng ngực lại nghẹn một đám lửa, làm sao cũng không thể dập tắt.

Mấy huynh đệ Lục lão đại thấy thế, sợ lão Ngũ lại chọc giận lão thái thái, vội vàng đi theo vào.

Mấy người Lục tẩu tử đều sợ Hồ Mị Tử lại thông đồng với nam nhân của bọn họ, sợ lão Ngũ dỗ lão thái thái. Thế là dặn dò con trai và con gái ở bên ngoài tiếp tục thu Ngải Thảo và quả Thông, bọn họ cũng đi vào theo, còn cố ý đóng cửa lại.

Mấy người Lục đại lang đã từ huyện thành bán nhang muỗi về, vốn dĩ ở trong sân làm nến cùng nhang muỗi nhưng nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức ngừng tay, đem mấy thứ mấu chốt như hùng hoàng, dọn vào gian phòng giấu đi.

Lục Thanh Vinh biết ca ca và tẩu tẩu đi theo vào, không có phản ứng. Vừa đi vào sân, hắn đã thấy cửa gian phòng bên trái, nha đầu chết tiệt khoanh tay tựa vào cạnh cửa, nhìn bọn họ với vẻ hả hê.

Con của hắn thì tựa ở một bên khác, mặt không thay đổi nhìn hắn.

Lục Thanh Vinh tức sôi máu, không dễ chống đối và thu thập ca ca, chẳng lẽ còn không thu thập được nhi tử. Về phần nha đầu chết tiệt, trực tiếp bị hắn xem nhẹ, thật sự là nói không lại.

Hắn trầm mặt nhìn Lục Thiều nói: “Ngươi tên khốn kiếp bất hiếu tử này, nhìn thấy cha ruột bị người ta làm hỏng thanh danh, cũng không ra giúp đỡ nói chuyện. Ta thật phí công nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy.”

Lục Thiều không sợ hắn: “Cha, mấy bá bá và bá mẫu chỉ nói mấy câu nói thật, ngươi có cần tức giận như vậy không? Ngươi càng như vậy, không phải càng lộ ra chột dạ sao? Hơn nữa trước kia là ông ngoại ta dùng tiền nuôi ta lớn, bị ngươi đưa đến nông thôn, lại là tự kiếm tiền nuôi sống chính mình. Cho nên lời này của ngươi cũng không đúng.”

Lục Thanh Vinh ghét nhất là nghe thấy những lời này. Sắc mặt hắn càng tối hơn, nhìn Lục Thiều nói: “Ngươi đây là lại muốn chống đối ngỗ nghịch ta?”

Lục Thiều hạ giọng: “Cha, công phu giội nước bẩn của người lợi hại như vậy, ta nào dám chống đối. Lần trước ngươi giội xong nước bẩn, liền đưa ta đến nông thôn. Lần này lại giội nước bẩn lên ta, chẳng lẽ muốn trực tiếp đuổi ta ra khỏi nhà?”

Tiếp theo hắn chuyển đề tài, đầy mắt khiêu khích nhìn về phía cha ruột: “Đáng tiếc, cái nhà này còn chưa tới phiên ngươi làm chủ.”

Hắn cố ý hạ thấp giọng, người trong viện có thể miễn cưỡng nghe được nhưng bởi vì đóng cửa, cho nên người bên ngoài không nghe được.

Lục Thanh Vinh tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Mấy tẩu tử sỉ nhục vợ hắn, mấy huynh đệ liên hợp lại ép buộc hắn, đây là chuyện hắn không nghĩ tới. Càng không nghĩ tới, con ruột cũng dám thật chống đối ngỗ nghịch mình. Đây là lời gì? Tức chết hắn ta rồi.

Đừng nói là Lục Thanh Vinh, Úc Uyển Chi giả vờ ngất xỉu và hai đứa con của nàng ta cũng rất giật mình với phản ứng của Lục Thiều. Dù sao trước kia Lục Thiều luôn muốn được cha ruột tán thành, sẽ không chống đối như vậy. Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Người của Lục gia đều giống như bị điên.

Bọn họ đồng thời chỉ có một ý nghĩ, đây đều là thay đổi sau khi tên ngốc kia gả vào. Khẳng định đều là nha đầu chết tiệt kia gây khó dễ, châm ngòi.

Nếu như có thuốc hối hận, Úc Uyển Chi khẳng định lập tức uống một viên. Chuyện nàng ta hối hận nhất chính là tác hợp nha đầu chết tiệt này gả cho Tiểu Tiện Chủng, không thể không nói, nàng ta và Lục Thanh Vinh là chân ái.

Lúc này Lục Thanh Vinh cũng hối hận đến phát điên, lúc trước không nên đem loại giảo gia tinh ( kẻ làm gia đình xào xáo) này cho con trai cưới về nhà.

Hắn nghẹn một bụng khí, cần phát tiết gấp. Thế là thấy trong sân đặt một đòn gánh, đi tới cầm lên vung xuống Lục Thiều.

“Ngươi đứa con bất hiếu chống đối cha ruột này, xem lão tử đánh chết ngươi hay không.”

Vừa rồi câu nói hắn được ông ngoại nuôi lớn, chọc vào trái tim của Lục Thanh Vinh. Lúc này chỉ có một suy nghĩ, hôm nay nhất định phải đánh nghịch tử này một trận thật tốt.

Lục Thiều thấy đòn gánh được vung tới, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn cũng không còn là thiếu niên ở cái tuổi như kiếp trước còn nhớ tình phụ tử kia, sẽ bị đánh.

Vừa chuẩn bị đưa tay bắt lấy, chỉ thấy một bóng người nhỏ gầy ngăn ở trước người mình. Đồng thời giơ tay bắt được đòn gánh cha hắn vung tới. Thời khắc này, trong lòng Lục Thiều xẹt qua chút ấm áp.

Kiếp trước kiếp này, ngoại trừ ông ngoại, chỉ có tiểu tức phụ này che chở hắn không hề cố kỵ. Ngay cả mẹ hắn, mặc dù đối với hắn rất tốt nhưng trong lòng đều là lấy cha hắn làm trời, càng để ý cha hắn. Cho nên trước khi qua đời, mới có thể đưa nhà, cửa hàng cho cha hắn, tất cả tài sản trong nhà cũng đều để lại cho cha hắn.

Ngay cả đồ cưới của bà cũng đều ở ngay trước mặt huynh muội bọn họ, phân cho tỷ tỷ một phần nhỏ đồ cưới sau này, còn lại nói muốn để lại cho cha hắn tiếp tục học hành.

Kiều Diệp không biết suy nghĩ trong lòng Lục Thiều lúc này. Nàng chỉ có một ý nghĩ, người của nàng không thể để cho người khác bắt nạt, đặc biệt vẫn là loại cặn bã này.

Sau khi nàng bắt lấy đòn gánh, trực tiếp dùng sức đoạt lấy. Ngay khi Lục Thanh Vinh còn đang ngây người, Kiều Diệp vung đòn gánh lên đánh về phía Lục Thanh Vinh.

Khi đòn gánh rơi xuống người đối phương, nàng còn đột nhiên mang theo tiếng khóc lớn cùng tiếng thét chói tai: “Trời ơi, cha chồng đánh con dâu.”

Đồng thời vang lên một tiếng hét thảm của Lục Thanh Vinh: “A!”

Mà tiếng thét chói tai của Kiều Diệp vừa vặn che lại tiếng kêu thảm thiết của hắn.

Người bên ngoài cũng chỉ nghe được thanh âm của Kiều Diệp, cả đám đều giật mình, thật không ngờ, tú tài Lục Thanh Vinh này lại đóng cửa đánh con dâu. Chỉ nghe mẹ chồng đánh con dâu, còn chưa nghe nói cha chồng đánh con dâu. Thật quá đáng

Cả đám đều hận không thể đẩy cửa vào xem, thuận tiện ngăn cản.

Kiều Diệp đối với bọn họ bây giờ là phúc tinh, bị Lục lão ngũ đánh hỏng thì làm sao bây giờ? Nếu thần sông đại nhân biết, tức giận thì làm sao bây giờ?

Mà đám người Lục lão đại từ trong viện, đám tiểu bối Đại Lang từ trong phòng chạy ra xem náo nhiệt, Còn lại hoàn toàn ngây ngốc.

Trời ạ, tức phụ Ngũ Lang thật dũng mãnh, ngay cả cha chồng cũng dám đánh. Lúc này còn có một suy nghĩ, tức phụ Ngũ Lang lại tức giận phát bệnh, lão Ngũ/ Ngũ thúc thảm rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc