XUYÊN ĐẾN CỰC PHẨM NÔNG GIA, TA LẤY ÁC CHẾ ÁC THẬT SẢNG KHOÁI

Lục Mai bị ánh mắt này nhìn đến rùng mình, tâm không khỏi luống cuống. Tướng công nàng ta tức giận rồi, nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng nhịn không được oán trách bà nội. Chuyện có bao lớn, làm sao lại nháo thành như vậy? Bà nội thật là thật quá đáng. Chuyện này làm cho nàng ta từ này về sau còn đối mặt với người Úc gia như thế nào? Một chút cũng không biết phải làm sao bây giờ mới tốt. Nàng ta không khỏi thẳng tắp nhìn về phía cha ruột, dùng ánh mắt dò hỏi phải làm sao bây giờ.

Lục Thanh Vinh này bực bội vô cùng. Nhìn đến nữ nhi đưa qua ánh mắt, nghĩ nghĩ ý bảo nàng đi dỗ dành lão thái thái, lại mở miệng: “Mai nhi, một hồi ngươi đưa bà nội ngươi trở về tẫn hiếu với bà.”

Chuyện cây nến vẫn phải làm rõ ràng mới được. Còn có thân nhi tử bên kia, cũng cảm thấy đối phương thay đổi rất nhiều. Giống như có cái gì muốn thoát ly khống chế. Đây là điều hắn không muốn nhìn đến cùng không cho phép. Cho nên để nữ nhi trở về nhà, lung lạc nhi tử quay trở về một lần nữa. Nhân tiện tiễn đám người lão thái thái đi nhanh. Hắn không có tâm tình tiếp tục tiếp đón bọn họ.

Lục Mai như người tâm phúc, nàng cười tiến lên, nhìn lão thái thái nói: “Bà nội, xin ngài bớt giận, ta bồi ngài trở về đi.”

Lão thái thái bởi vì những lời Kiều Diệp nói bên tai trước đó, cùng với chuyện ngày đó Lục Mai không giúp thân đệ đệ làm chứng, thuyết minh nha đầu này thực lương bạc. Hiện tại nhìn đứa cháu gái này, cũng phi thường không vừa mắt. Đây cũng là bạch nhãn lang cố hết sức lùa tiền. Bà hừ lạnh một tiếng: “Ngươi con dâu Úc gia này, ta cũng không dám muốn ngươi bồi.”

Lục Mai không nghĩ tới lão thái thái sẽ nói ra loại lời nói này, vẻ mặt không thể tin được: “Bà nội, cho dù ta gả tới Úc gia rồi, nhưng ta cũng là cô nương Lục gia mà!”

Lục lão thái hừ lạnh: “Lục gia chúng ta không nuôi nổi cô nương như ngươi. Đại môn Lục gia chúng ta càng không chào đón kẻ ăn cây táo như ngươi. Ngươi về sau phải ở Úc gia thật tốt, hầu hạ mẹ chồng ngươi cùng Úc nãi nãi của ngươi đi. Đừng nghĩ lại trở về Lục gia tống tiền, cho dù ngươi đi trở về, cũng sẽ không cho ngươi vào cửa.”

Lục Mai ủy khuất muốn chết: “Bà nội, ta cái gì cũng không có làm, ngài đừng giận chó đánh mèo ta như vậy!”

Lục lão thái lạnh lùng mà liếc nàng một cái: “Ta lười nói với ngươi. Ngươi hiện tại cũng nhanh cút đi, ta nhìn ngươi liền phiền.”

Lục Mai tức giận đến không được: “Bà nội, ngài không thể đối với ta như vậy, ngài……”

Chỉ là còn không đợi nàng ta nói xong, lão thái thái liền vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Lục đại tẩu, mở miệng nói: “Tức phụ lão đại, ném nàng ra ngoài.”

Lục đại tẩu đối với chất nữ Lục Mai này, cũng vẫn luôn phiền muộn.Có chỗ tốt gì thì dính vào, bình thường đối với bọn họ đều là một bộ vênh váo tự đắc, rất đáng ghét. Bởi vậy không chút do dự che miệng Lục Mai còn đang muốn nói chuyện, kéo người đi ra ngoài, trực tiếp ném ra ngoài, còn đóng cửa lại, không cho đối phương lại tiến vào.

Lục Mai trong lòng tức giận đến lợi hại, những người này thật quá đáng. Sau này nếu như là cha nàng ta, tướng công và kế đệ thi khoa cử làm quan, những người này cũng đừng hòng được nhờ.

Về phần đệ đệ ruột, nàng trực tiếp xem nhẹ. Bởi vì mẹ kế không muốn đệ đệ của nàng có tiền đồ, không cho phép đệ đệ nàng vượt qua kế đệ đệ. Mẹ kế có thủ đoạn như vậy, có thể lung lạc cha nàng. Đệ đệ lại làm sao là đối thủ của mẹ kế cùng kế đệ đệ, còn không bằng thành thành thật thật ở trong thôn đi, làm một thôn hán cũng không có gì không tốt.

Vốn dĩ nàng ta còn muốn trở về xem chuyện cây nến, cùng với lôi kéo đệ đệ trở về. Bây giờ nhìn thái độ của lão thái thái, thời gian này nàng ta không thể trở về. Nàng ta nghĩ nghĩ, vẫn là về nhà dỗ dành phu quân đi. Nhìn ra được hắn đang tức giận.

Lục Mai bị ném ra ngoài, Lục Thanh Vinh đau đầu càng thêm dữ dội nhưng cũng không ngăn cản. Nếu không rất có thể lửa sẽ đốt tới trên đầu hắn.

Lục lão thái thái để Kiều Diệp dẫn ba con dâu vào phòng bếp, làm một phần đồ ăn mới rồi bưng lên. Bà cảm thấy đói bụng, hơn nữa như thế nào cũng không thể để cho mấy người bồi tiếp tới cũng đói bụng. Nhà con trai có cơm có đồ ăn, cũng không cần phải ra ngoài lãng phí tiền ăn. Hơn nữa bà cũng muốn cho mấy chị em dâu biết khả năng nấu nướng của nương tử Ngũ Lang tốt đến mức nào, cũng hy vọng lão Ngũ thay đổi ấn tượng và thái độ với con dâu.

Kiều Diệp không phản đối, cười gật đầu dẫn Lục tam tẩu vào phòng bếp. Mấy người Lục đại tẩu thì dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn trước đó một phen. Lão thái thái bảo làm lại lần nữa, bọn họ đương nhiên không có khả năng ăn những đồ ăn thừa này.

Kiều Diệp vào bếp, nhìn thấy một miếng thịt ba chỉ ngâm trong nước lạnh. Hẳn là nhà cha chồng cặn bã chuẩn bị ăn buổi tối. Rau dưa có cà chua cùng cà tím.

Lục tam tẩu nhìn đồ ăn, giá cà chua và cà tím đều không rẻ, trong nhà từ trước tới giờ đều không nỡ mua để ăn, cho nên nàng không biết phải làm sao: “Tức phụ Ngũ Lang, những món ăn này ngươi biết làm không?”

Kiều Diệp gật đầu: “Biết để ta làm, ngươi trông coi, về sau trong nhà cũng có thể làm đồ ăn.”

Lục tam tẩu cười gật đầu: “Được!”

Gia vị của cha chồng cặn bã rất đầy đủ, lá thơm và bát giác đều có, cho nên nàng chuẩn bị làm loại thịt kho như cơm thịt kho. Một quả cà chua xào trứng và một quả cà tím om.

Lục lão thái thái thì nói chuyện phiếm với mấy bà lão hàng xóm. Trò chuyện một chút, một mùi thơm nồng đậm từ trong phòng bếp bay ra. Mấy bà lão hàng xóm kia nghe vậy không nhịn được nuốt nước miếng. Một người hỏi: “Con dâu ngươi làm gì vậy, thơm quá đi!”

Lục lão thái thái cười nói: “Không phải con dâu ta, mà là cháu dâu ta làm.”

Nàng kiêu ngạo khoe khoang: “Tài nấu nướng của nàng rất tốt, ngay cả đồ chay cũng có thể làm ra mùi vị thịt.” Lại nói mấy ngày gần đây Kiều Diệp ở nhà làm đồ ăn gì, ăn như thế nào. Mạnh mẽ khoe cháu dâu một phen.

Mấy lão thái thái nghe xong liền không nhịn được hâm mộ, không ngừng khen Kiều Diệp. Lão thái thái nghe vậy thì vui vẻ, sắc mặt Lục Thanh Vinh thì càng ngày càng khó coi. Nha đầu chết tiệt kia thật đúng là biết lung lạc lão thái thái nhưng mà mùi thơm từ phòng bếp truyền đến quá bá đạo. Hắn vốn dĩ đã no bụng, hiện tại lại không nhịn được mà đói bụng, không đến nửa canh giờ, Kiều Diệp đã làm xong đồ ăn.

Lục tam tẩu đem thức ăn bưng đến tiền sảnh. Mấy bà lão hàng xóm vẫn luôn tò mò Kiều Diệp làm gì nên mới không đi. Vốn còn nghĩ một thôn cô có thể làm ra món gì lợi hại. Thơm đến như vậy chỉ sợ là thịt nhưng sau khi nhìn thấy ba món ăn trên bàn, phát hiện đều là món bọn họ chưa từng gặp và nghe qua. Không chỉ ngửi mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng, nhìn vào đều cảm thấy đẹp mắt lại thơm.

Lục lão giả vờ giữ mấy người lại cùng nhau ăn cơm. Bọn họ cũng muốn nếm thử nhưng không có mặt mũi ở lại, vì vậy tìm một cái cớ rời đi.

Vốn dĩ bọn họ đã ăn cơm trưa nhưng bây giờ những con sâu thèm ăn trong bụng đều bị móc ra, vì thế bọn họ đành phải chịu đựng dời lực chú ý đi, tìm những người khác tán gẫu. Bọn họ và những hàng xóm khác, nói đến việc tú tài nương tử trợ giúp nhà mẹ đẻ, bị mẹ chồng bắt được, còn đẩy ngã mẹ chồng, bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Kiều Diệp rất biết làm đồ ăn, cũng bị bọn họ nói ra ngoài.

Các hàng xóm không ngờ trong nhà Lục tú tài lại còn có nhiều chuyện như vậy. Ấn tượng đối với Úc Uyển Chi giảm mạnh, con dâu đánh mẹ chồng quả thực là đại nghịch bất đạo. Trong lúc nhất thời, tất cả đều là mắng Úc Uyển Chi, ấn tượng đối với Lục Thanh Vinh cũng kém không ít, mà đối với con dâu của Lục Tú Tài biết nấu ăn trong miệng mấy người, không khỏi sinh ra mấy phần tò mò. Rốt cuộc làm món gì vậy? Thế mà để cho mấy lão thái thái xảo trá này khen ngợi như vậy.

Tiền sảnh.

Lục Thanh Vinh nhìn thấy đồ ăn trên bàn, ngửi thấy mùi thơm này, bụng càng đói hơn. Đây là món ăn hắn chưa từng gặp và ăn qua. Không nghĩ tới nha đầu chết tiệt này lại làm được.

Kiều Diệp trước tiên bưng một chén cơm cho lão thái thái và mấy bà nội. Sau đó là nàng và mấy bá mẫu, duy chỉ thiếu Lục Thanh Vinh. Đồ ăn nàng làm, cha chồng cặn bã tự nhiên không xứng ăn.

Lục Thanh Vinh thấy thế không khỏi trầm mặt xuống. Hắn nhìn Kiều Diệp: “Cơm của ta đâu?”

Hắn vốn nghĩ rằng, không thèm ăn đồ ăn nha đầu chết làm nhưng chỉ ngửi mùi thơm này, nhìn bề ngoài đồ ăn, hắn liền không tự giác nhịn không được nuốt nước miếng, bụng truyền đến cảm giác đói khát rất mạnh. Đối với đồ ăn, hắn chưa từng khát vọng muốn ăn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc