YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG



"Tự tôi lấy đấy có được không hả? Nhưng mà sau đó quả thật Lục Đình Kiêu cũng giúp tôi."
"Biết rồi, bà không sao là được! Tôi cúp máy đây! À! Nhớ xem email!" Nghĩ tới việc cô vẫn còn đang bệnh, Giang Mục Dã cố nén tức giận, cũng không còn tâm tình hỏi thăm quá trình anh hùng cứu mĩ nhân của Lục Đình Kiêu, giọng điệu cứng nhắc, cúp điện thoại.
Chết tiệt! Nếu không phải Lục Đình Kiêu dùng thủ đoạn hèn hạ kìm chân anh thì giờ phút ngày người ở bên cạnh Ninh Tịch phải là anh, người giúp cô vượt qua khó khăn phải là anh mới đúng!
Vô sỉ, quá vô sỉ!
"Giang Mục Dã gọi tới?" Lục Đình Kiêu thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy, hỏi tôi có cần hỗ trợ hay không, còn bảo gửi email cho tôi, không biết là gửi cái gì mà cứ nhắc tôi phải xem, thần thần bí bí, xem ra lại muốn chỉnh tôi đây? Năm ngoái cũng thế, anh ta gửi cái video người ta xếp mấy con sâu cho tôi, làm tôi phải đánh anh ta vài trận mới hả được cơn giận."

Ninh Tịch lầu bầu than phiền, cũng không vội xem email mà tiếp tục xem tin nhắn cùng danh sách cuộc gọi nhỡ xem có ai cần thiết gọi lại không.
Nhưng đa phần là số lạ, nhất định là đám phóng viên gọi tới, kéo xuống dưới cùng lại thấy một cái tên gọi tới vào ngày sinh nhật của cô.
Thấy hai chữ kia, vẻ mặt của Ninh Tịch liền trở nên ấm áp dịu dàng: "Tôi còn tưởng nó quên sinh nhật tôi rồi chứ?"
"Ai?" Lục Đình Kiêu lập tức căng thẳng theo bản năng.
"Em trai tôi, Đường Nặc."
Lục Đình Kiêu gật đầu nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Còn tưởng là bạn trai cũ, anh sắp thành thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc rồi đây.
Ninh Tịch lập tức gọi lại: "Hey, Tiểu Nặc..."
"Chị, cuối cùng chị cũng gọi lại cho em! Bây giờ chị sao rồi? Có khỏe không? Những người đó có làm khó chị hay không? Em thấy tin tức trên báo..."
"Yên tâm đi, chị không sao!"
"Nhưng em thấy người kia muốn kiện chị!"
"Chị em cũng không phải kẻ ăn chay, ai kiện ai còn chưa biết đâu!"

"Chị thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không sao! Em cứ thích lo lắng chuyện của chị thế này, chị nghĩ em không phải 17 đâu mà là 70 tuổi ấy! Nhưng mà, em cứ thế mà tin chị sao? Không cho rằng chị vì muốn có được vai diễn đến phát điên mà đâm Ninh Tuyết Lạc một kiếm sao?"
"Chị là chị của em mà em còn không tin, chả lẽ đi tin người ngoài?"
Nghe được câu nói này, một dòng nước ấm đang lặng lẽ lan tỏa khắp người Ninh Tịch: "Thằng nhóc thối này, coi như em khéo mồm!"
"Biết chị không sao là em yên tâm rồi.

Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng sinh nhật chị, nhưng qua mất rồi..."
"Không sao, bây giờ nói cũng được, cám ơn em, em trai thân yêu lại đẹp trai của chị."
"Bớt buồn nôn đi, không nói với chị nữa, sắp khai giảng rồi, em còn phải làm bài tập hè đây này!"
"Đi đi, đi đi! Cố gắng lên anh bạn trẻ!"
Kết thúc cuộc gọi, tâm tình Ninh Tịch giống như bầu trời sau cơn mưa vậy, quang đãng sáng sủa.
Ninh Tịch có tâm trạng tốt, Lục Đình Kiêu cũng vui lên không ít: "Tình cảm của hai chị em rất tốt?"
"Đúng vậy! Mặc dù không phải ruột thịt nhưng tình cảm của hai chúng tôi vẫn luôn rất tốt.


Khi còn bé, bà nội tôi rất trọng nam khinh nữ, mỗi khi nhà có cái gì ngon thì chỉ có mình Tiểu Nặc được ăn, ngay cả ăn cơm tôi cũng không thể ngồi cùng bàn.

Nhưng lần nào Tiểu Nặc cũng giấu một ít đưa cho tôi, mỗi lần bà nội mắng tôi thì Tiểu Nặc đều đứng ra bảo vệ tôi, thằng bé đúng là rất thương tôi!"
Ninh Tịch vừa nói vừa có chút thẫn thờ: "Có phải rất kì lạ hay không? Là ruột thịt mà lại cứ như kẻ thù, còn người chẳng có tí quan hệ máu mủ gì với mình lại là người thân.

Đáng lí tôi nên sớm nhận ra ở trong cái giới kia thì tình thân không thể nào sánh với lợi ích."
Lục Đình Kiêu vuốt đầu cô gái đang buồn rầu cúi gằm mặt xuống: "Cô sẽ có được cái tốt hơn."
Mỗi lần cô kể chuyện ngày bé anh lại không nhịn được mà đau lòng cho cô, anh muốn thương cô nhiều thêm một chút, đem những thứ cô mất đi đều bù đắp lại gấp đôi.


Bình luận

Truyện đang đọc