YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG

Trực giác nói cho anh biết người này chính là YS, kẻ mà Ninh Tịch nói rằng hắn ta rất nguy hiểm nhưng cô vẫn tin rằng hắn sẽ không làm tổn thương cô.

Lục Đình Kiêu ngẩn người nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của người đàn ông đó rất lâu, trong đầu chợt loé lên cái gì đó nhưng lại lướt đi rất nhanh, anh không kịp bắt lấy nó.

Tại sao anh lại cảm thấy người này… có chút quen quen nhỉ.

Advertisement

Chẳng lẽ đó lại là người mà anh biết.

“Lục Đình Kiêu, bên này tôi sắp xong rồi! Anh xong chưa?” Ninh Tịch kéo một cái valy rất to, nghiêng đầu hỏi.

Advertisement

“Ừ, xong rồi đây.” Lục Đình Kiêu thản nhiên đặt bức ảnh vào chỗ cũ.

Khoảng 10 phút sau, Ninh Tịch tay xách nách mang, bao lớn bao nhỏ xuống lầu.

Sau đó, cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Lục Đình Kiêu lại khẳng định là chứa được hết.

Một cái xe Lincol dài đang đỗ ở đó.

Ha hahaha…

Cái thế giới giàu có vô nhân tính này…

Ninh Tịch vội vàng đè thấp vành mũ xuống dùng tốc độ nhanh nhất có thể cẩn thận nhét hết tất cả mọi thứ vào xe, sau đó thúc giục tài xế mau chóng lái xe.

Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô cũng không kịp hoá trang, thế này mà để người ta bắt gặp tuyệt đối sẽ là một tin giật gân!

Chị Chi Chi đã dặn dò cô trong khoảng thời gian này tuyệt đối phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì bây giờ mọi người đều đã biết đến cô, nếu lại có scandal nữa sẽ làm cho công chúng phản cảm.

Lục Đình Kiêu dường như nhận ra sự lo lắng của cô, anh nói: “Đừng lo, đám phóng viên đó đều biết biển số xe.”

Ý của anh là, phóng viên tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc vào chủ nhân của chiếc xe.

“Ồ… Thế à…” Cô lại lo hão rồi, Đại ma vương trước giờ hành sự luôn tình toán tỉ mỉ.

Trên đường đến căn hộ mới của Thịnh Thế cấp cho, Lục Đình Kiêu đột nhiên gọi cô: “Ninh Tịch.”

Ninh Tịch đang nghĩ ngợi lung tung ngẩng phắt lên: “Hả? Sao thế?”

Lục Đình Kiêu chống tay lên trán nhìn cô bằng một ánh mắt sâu thẳm: “Tôi hình như nhớ em đã từng nói rằng, nếu như tôi muốn theo đuổi ai đó… em có thể dạy tôi.”

Trong đầu Ninh Tịch ‘đùng’ một tiếng, cô khẽ nguyền rủa một câu sau đó cười gượng nói: “Tôi… tôi nói thế à? Đâu có đâu

nhỉ? Ha ha ha ha ha…..”

“Em không chỉ nói mà còn bảo rằng đảm bảo dạy là biết. Chính là vào cái hôm chúng ta đến căn hộ của em lấy đồ gia vị… thuận tiện lấy quà sinh nhật bạn trai cũ của em tặng, em nói rằng cách theo đuổi phụ nữ của hắn ta quá vụng về, bảo tôi đừng có học theo hắn.” Lục Đình Kiêu nhắc cho cô nhớ lại từng chi tiết một cách chuẩn xác.

Ninh Tịch quả thật muốn tát cho mình một phát, ai bảo mày nhanh mồm nhanh miệng. Ai bảo mày phát biểu lung tung. Đúng là tự chui đầu vào rọ!

“Vậy bây giờ anh đã có cô gái nào muốn theo đuổi chưa?” Ninh Tịch đành phải mặt dày hỏi tiếp.

“Có” Lục Đình Kiêu gật đầu, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh như bầu trời sao nhìn cô như thể đang nhìn cả thế giới: “Thế nên, hãy dạy tôi.”

Oh shit! Dạy cái đầu anh ấy!

Anh chỉ cần dùng ánh mắt này đi nhìn bất kì một cô gái nào, bọn họ sẽ ngay lập tức nhào đến! Còn cần theo đuổi làm cái quái gì nữa?

Hết cách rồi, chính mình nói ra… có khóc cũng phải thực hiện.

Ninh Tịch chỉ có thể ho khẽ một cái tỏ vẻ mình chẳng biết cái gì hết nói: “Trên mạng có một câu như thế này: Nếu như cô ấy chưa có kinh nghiệm sống nhiều hãy đưa cô ấy đi ngắm nhìn hết phồn hoa chốn nhân gian; nếu trái tim cô ấy đã tang thương, khô cạn hãy đưa cô ấy đi ngồi vòng quay ngựa gỗ. Đại ý của câu này là nhất định phải “bốc thuốc đúng bệnh!”. Không biết cô gái mà anh thích là người như thế nào?”

“Cô ấy…” Lục Đình Kiêu ngập ngừng một chút như thể đang suy tư, vài phút sau làn sương lạnh trôi nổi trong đôi mắt tan đi như tuyết đầu xuân, khoé mắt hiện lên sự dịu dàng: “Cô ấy lúc thì có vẻ lõi đời nhưng có lúc lại rất ngây ngô, cô ấy bướng bỉnh cứng đầu, không chịu gò bó nhưng lại rất lương thiện, dịu dàng, cô ấy trải qua rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng vẫn giữ được bản tính ban đầu… cô ấy là người con gái tốt đẹp nhất mà tôi từng gặp!”

Bình luận

Truyện đang đọc