YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG

Nhìn bó hoa bách hợp trắng to đùng, Ninh Tịch ngây ra đưa tay đón theo phản xạ có điều kiện.

Sau đó những người bồi bàn nối đuôi nhau bê đồ ăn vào, phủ khăn ăn, đặt giá nến, chỉ trong có năm phút ngắn ngủi mà đã sắp xếp được một bữa tối dưới ánh nến cực kì tinh xảo, rồi đồng loạt cúi đầu chào, lui ra ngoài một cách có thứ tự.

Hóa ra cái “ăn ở nhà” của Lục Đình Kiêu là như này đây.

Cô còn tưởng là phải tự nấu cơm ở nhà cơ đấy.

Advertisement

Thật sự là quá ngây thơ rồi!!!!

Cô nhìn thấy trên áo những người vừa nãy có thêu hai chữ Hồng Quản, Hồng Quản là nhà hàng tư nhân nổi tiếng nhất trong giới quý tộc của thành phố B, mỗi ngày chỉ làm một bàn duy nhất, muốn đặt bàn phải đặt trước một năm.

Advertisement

Nhà hàng này còn có một quy tắc, không chấp nhận đặt món, họ làm cái gì thì bạn ăn cái đấy, kiểu nhà hàng tùy hứng thế này, Lục Đình Kiêu thế mà lại gọi được bọn họ đưa đồ ăn đến tận cửa…

Ninh Tịch nhìn bó hoa rồi lại quay sang nhìn bữa tối dưới ánh nến.

“Thế này… rõ ràng là bối cảnh để tỏ tình mà?” Ninh Tịch hoảng hốt lầm bầm.

Hóa ra hôm nay Lục Đình Kiêu cố ý tách Tiểu Bảo ra, thậm chí còn hỏi cô những vấn đề đầy tính ám chỉ như là làm thế nào để theo đuổi phụ nữ là vì mục đích này.

Chẳng lẽ thật sự muốn…

Tại sao cô càng nghĩ càng thấy hoảng thế này?

Ánh mắt cô liền chuyển đến giá đặt đồ ngọt… chắc bên trong có giấu nhẫn cầu hôn gì gì đó đúng không… khụ khụ…

Không thể nào, không thể nào! Với tính cách của Lục Đình Kiêu làm sao có thể đoán trước dễ thế được!

“Món ăn không phù hợp với sở thích sao?” Lục Đình Kiêu thấy vẻ mặt của cô không tốt, anh hơi cau mày lại sau đó lấy điện thoại ra: “Để tôi bảo bọn họ đổi món khác.”

Ninh Tịch vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu! Đều là những món tôi thích cả! Ý của tôi là… nên để tôi mới anh mới đúng, sao lại biến thành anh mời tôi mất rồi!”

“Như nhau thôi.” Lục Đình Kiêu không để ý nói, sau đó rất ga lăng kéo ghế cho cô.

“Khụ… cám ơn.” Ninh Tịch chỉ đành ngồi xuống.

Sau khi tỉ mỉ quan sát Lục Đình Kiêu cô phát hiện ra một chi tiết.

Hôm nay là ngày nghỉ, theo lý mà nói, anh nên ăn mặc thoải mái mới đúng… nhưng anh lại mặc rất nghiêm túc, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh thắt nơ!

Ngồi xuống rồi, Ninh Tịch mới phát hiện trong lòng vẫn đang ôm bó hoa thế nên lại vội vã đi tìm bình cắm hoa vào.

“Có thích không?”

Ninh Tịch ngơ ra: “Cái gì cơ?”

“Bách hợp.”

“Ah… rất thích.”

“Ừ, tôi nghĩ bách hợp rất hợp với em.”

Ninh Tịch: “…”

Rốt cuộc từ “bách hợp” của anh là muốn ám chỉ sự “ngây thơ khờ dại” hay là hình tượng “trăm năm hòa hợp”?

“Ăn thôi.” Lục Đình Kiêu gắp thức ăn cho cô.

“Ừ ừ… để tôi tự gắp là được rồi!” Để che giấu sự căng thẳng, Ninh Tịch cắm mặt vào ăn.

Ăn đến mức căng cả bụng rồi cô mới phát hiện ra có cái gì lạ lạ, trong tay vẫn cầm nửa cái bánh ngọt chưa ăn hết, cô nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt….

Lục Đình Kiêu chẳng ăn gì mấy mà lại mở một bình rượu, ngồi đó tự rót tự uống, hơn nữa chai rượu đó cũng sắp cạn đến nơi rồi.

“Lục Đình Kiêu, sao anh chỉ uống rượu không thế… còn uống nhiều như vậy nữa chứ! Chẳng thấy anh ăn gì cả, ô… au…”

Lúc Ninh Tịch nói trong miệng vẫn còn đang ngậm một miếng bánh đang ăn dở, kết quả là đang nói thì cảm thấy mình cắn phải cái gì đó cứng cứng, vội vàng nhè nó ra.

“Ôi má! Cái gì thế này gẫy hết cả răng tôi rồi……”

“Keng” một cái, một cái nhẫn sáng lấp lánh rơi vào cái đĩa sứ trắng trước mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc