YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Những người khác đều thay nhau ho nhẹ vài tiếng.
Mẹ nó, đúng là ngàn năm khó gặp!
Ai nói Lục Đình Kiêu lạnh lùng vô tình nào, chỉ là trước đây chưa có ai khiến anh ta phải dịu dàng mà thôi!
Đúng là ngày càng tò mò, Tiểu Bạch Thỏ này rốt cuộc có ma lực gì vậy? Thế mà có thể mê hoặc người đàn ông như Lục Đình Kiêu thành như này!
Ninh Tịch tất nhiên cũng phát hiện những ánh mắt thay Lục Đình Kiêu bất bình, tiếc hận.

Thậm chí còn có một ánh mắt lạnh lùng nhằm vào cô từ đầu đến cuối...
Khóe mắt Ninh Tịch liếc về phía Quan Tử Dao, sau đó cô chống cằm lên, nghiêng đầu hỏi Lục Đình Kiêu: "Anh với Quan Tử Dao là quan hệ gì vậy?"
"Khi còn bé hai nhà khá thân với nhau, coi như là cùng nhau lớn lên." Lục Đình Kiêu thành thật trả lời, vẻ mặt không có bất cứ điều gì khác thường.
Ninh Tịch dài giọng: "À...!hóa ra là thanh mai trúc mã à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu một cái: "Coi như là vậy."
Ninh Tịch nhất thời nổi giận: "Này, Lục Đình Kiêu! Em đang ghen đấy, anh không thấy sao? Anh không dỗ em thì thôi lại còn nói thế!"

Lục Đình Kiêu cũng nhất thời sửng sốt: "Em...!ghen?"
"Lại còn không à, cô em họ với bạn bè của anh đều cho rằng Quan Tử Dao mới xứng đôi với anh, họ cho rằng anh là một đóa hoa nhài xinh tươi bị c ắm vào một bãi phân trâu là em đó!" Ninh Tịch lầu bầu.
Lúc trước Ninh Tịch còn chưa nhớ ra, nhưng vừa nãy cuối cùng nghĩ tới Quan Tử Dao là thần thánh phương nào.
Quan gia năm đó với Lục gia là hai thế gia giàu có siêu cấp nổi tiếng, sau đó vì một vài vấn đề làm ăn trong nước mà không thể không chuyển hướng qua nước ngoài.

Mấy năm gần đây nghe nói nhà họ phát triển không tệ, đã đánh về trong nước.
Nhất là mấy truyền thuyết về Quan Tử Dao lại càng nhiều, cái gì mà đã có tài lại còn có sắc, năng lực không hề thua kém các đấng mày râu các kiểu.
Nhưng đúng là cô ta rất xứng đôi với Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu còn đang đắm chìm trong hạnh phúc từ chữ ghen của Ninh Tịch, trong mắt hiện lên nét cười: "Sao em lại là phân trâu, em là rừng là biển."
Ninh Tịch nghiêng đầu, không hiểu: "Sao lại thế?"
Lục Đình Kiêu vén một lọn tóc ra sau tai cô, ánh mắt thâm thúy như màn đêm đầy sao, lẳng lặng nói một câu: "Anh yêu em như cá yêu biển, như chim yêu rừng.

Không thể thoát cũng chẳng thể lui..."

Trong phút chốc, đầu óc Ninh Tịch tràn đầy hình ảnh pháo hoa nổ tung...
Kỹ năng tỏ tình của Đại ma vương...!quá hung tàn!
Lúc này, đối điện không xa đột nhiên vang lên một tiếng "keng" chói tai, là ly trà trong tay Quan Tử Dao không cẩn thận đánh rơi xuống đất.
Lục Hân Nghiên vội ân cần hỏi: "Chị Tử Dao sao vậy?"
Quan Tử Dao sắc mặt trắng bệch lắc đầu một cái: "Không sao."
Lời của Lục Đình Kiêu nói với Ninh Tịch thì ở khoảng cách này bọn họ không thể nghe được.
Nhưng mà Quan Tử Dao biết đọc khẩu hình miệng, hơn nữa cô ta luôn chú ý đến đối thoại của hai người họ.
Hay cho câu "như cá yêu biển, như chim yêu rừng", Lục Đình Kiêu lại vì một người phụ nữ mà nói ra những lời này...
Mạc Lăng Thiên không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, nghỉ ngơi một lát rồi chạy qua chỗ Ninh Tịch: "Này Lục Đình Kiêu, lát nữa chúng tôi ra sân bắn chơi, mấy người có đi không?"
Bắn súng! Bắn súng! Bắn súng! Súng súng súng súng súng súng!
Ánh mắt Ninh Tịch không khác gì bóng đèn 500w.
Chân bị thương không thể cưỡi ngựa! Bắn súng chỉ dùng tay chắc là được nhỉ nhỉ nhỉ?
"Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi, không nên hỏi chú!" Mạc Lăng Thiên quay đầu về phía Ninh Tịch: "Thỏ con, cô có đi không?"
Ninh Tịch gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt lấp lánh lắc tay Lục Đình Kiêu: "Chủ nhân thân yêu, em có thể đi không?"
Lục Đình Kiêu: "Được.".


Bình luận

Truyện đang đọc