YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Augustine: "..."
Đường Dạ: "..."
Phong Tiêu Tiêu: "..."
Phong Tấn: "..."
Cùng với tất cả những người có mặt tại đây đang căng thẳng thần kinh chuẩn bị khai chiến: "..."
Đại ca, nơi đây súng đạn ngập tràn, anh muốn nói chuyện yêu đương cũng phải tìm chỗ thích hợp một chút chứ?
Ninh Tịch chỉ cảm thấy trên đầu được che bởi một bóng mờ to lớn, sau đó bên tai truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc, khóe mắt còn trông thấy những sợi tóc màu bạc nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm...
Có điều Ninh Tịch cũng chẳng ngẩn ngơ được bao lâu.
Bởi vì người này đột nhiên giống y như một con chó lớn, không khách khí chút nào đè nặng lên người cô.

Bắp đùi trúng đạn của Ninh Tịch bị đụng một cái đau đến nhe răng.


Đầu óc vốn đang lộn xộn cũng tỉnh táo ngay lập tức, cô nghiến răng gằn từng chữ một: "Nhớ...!nhớ cái đầu anh ấy!"
Người đàn ông hơi nhướng mày, thanh âm khàn khàn: "Hử? Honey, có phải em nói thừa hay chữ không? Phải là nhớ anh ta mới đúng, sao lại thành cái đầu anh ta?
"Nói thừa cái đầu anh ấy!!!"
"Bảo bối thật thông minh, đúng là nói thừa cái đầu."
Ninh Tịch không rảnh đi dạy anh ta sự cao thâm của ngôn từ Trung Hoa, nhịn hết nổi nói: "Tránh ra! Chân ông đây bị thương!"
Người đàn ông nghe vậy mới ngồi dậy một chút, ánh mắt lạnh như băng chiếu lên vết thương của Ninh Tịch rồi trầm giọng nói: "Thật vô dụng."
"Anh..." Thể lực Ninh Tịch vốn đã sắp cạn, lúc này lại còn bị người này chọc giận nên cơ thể hơi lắc một cái, thiếu chút nữa té xỉu.
Satan dùng một tay vững vàng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, sau đó ôm ngang lên, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn về phía Đường Dạ: "Chơi cùng bọn họ đi."
Thấy người đàn ông đó bế Ninh Tịch đi về phía cái xe nát kia, Phong Tiêu Tiêu sờ mũi nhắc một câu: "Cái đó...!Tiểu sư muội còn đang bị thương, xe này nát quá hay là ngồi trực thăng đi!"
"Không yếu đuối như vậy." Satan trả lời rồi đem người nhét thẳng vào cái xe nát kia.

Khóe miệng Phong Tiêu Tiêu co giật, không ngừng phỉ nhổ: "Chậc, cách thể hiện tình yêu thế này...!đáng đời Tiểu sư muội lại chạy theo người khác..."
Đường Dạ nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn Phong Tiêu Tiêu một cái.

Phong Tiêu Tiêu bị anh ta nhìn thì sợ hãi: "Cái gì, chẳng lẽ muội nói sai rồi chắc?"
Đường Dạ: "Không sai, rất chính xác."
Phong Tiêu Tiêu: "..."
Phong Tiêu Tiêu liếc nhìn đám người Augustine: "Bây giờ xử lí đám này thế nào? Chơi với bọn họ là có ý gì? Chơi chết à?"
Vẻ mặt Phong Tấn có chút nghiêm trọng: "Dù sao cũng là người phía bên kia, chết rồi cũng không dễ nói, thôi lưu cái mạng đi."
Đường Dạ gật đầu, tỏ ý không có ý kiến gì hết.
Hơn nữa chuyện hôm này cũng hơi lớn, nhỡ đâu kinh động chính phủ nước X phía bên kia thì hậu quả khó mà đỡ được, nên phải tốc chiến tốc thắng...
Trong cái xe nát màu bạc.
Ninh Tịch suy yếu dựa vào ghế ngồi, có cảm giác mình có thể chìm vào hôn mê bất cứ lúc nào nhưng mà cô không dám.

Chỉ có thể dùng một chút sức cuối cùng để cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Người đàn ông bên cạnh đang dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện qua điện thoại.
Ninh Tịch trong lúc mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe được mấy từ liền lập tức tỉnh táo lại: "Các anh muốn dời đi?"
Mới vừa rồi cô tựa như nghe được mấy cứ điểm bí mật của tổ chức bị lộ ra hơn nửa, bây giờ bọn họ muốn rút toàn bộ lui thủ về nước Y.
Người đàn ông cúp điện thoại, đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn cô hiện lên vẻ lạnh lùng u ám, sau đó đưa ngón tay thon dài ra gỡ mái tóc giả đã sắp rơi của cô, nhẹ giọng nói: "Honey, không phải các anh mà là chúng ta.".


Bình luận

Truyện đang đọc