YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Ngay đến cả Mạc Lăng Thiên cũng kinh ngạc sững sờ: "Mẹ! Quan Tử Dao! Cái đồ c@m thú này! Thật đấy à?"
Vì khiến Ninh Tịch rời khỏi Lục Đình Kiêu, ngay cả thành tích như thế này cô ấy đều làm được, nếu như anh ta không nhớ nhầm trong ấn tượng của anh ta đây là đầu tiên cô có thành tích cao như thế…
Nghĩ đến đó, sắc mặt Mạc Lăng Thiên thoáng cái đã sa sầm.

Tuy rằng mọi người thích gán ghép Quan Tử Dao và Lục Đình Kiêu thành một đôi nhưng anh biết thực tế bao nhiêu năm nay bọn họ chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi.

Có điều, lần này sau khi Quan Tử Dao trở về nước, anh ta đột nhiên lại không dám chắc về điều này nữa.

Thái độ này của Quan Tử Dao đã phát triển về cái hướng mà anh ta không muốn tin nhất….


"Rốt cuộc là cậu luyện như thế nào vậy? Siêu thế!"
Tất cả mọi người tỏ ra vẻ rất thán phục, đồng thời đắc ý nhìn về phía Ninh Tịch chờ xem một vở kịch hay.

Bọn họ muốn xem xem đứa con gái này giờ làm thế nào để kết thúc đây…
Lục Hân Nghiên vênh váo đi đến trước mặt Ninh Tịch khoe khoang: "Cô xem đi, phát đầu tiên 9.

9, hai phát sau đều đạt điểm tuyệt đối! Bây giờ cô còn gì để nói!"
Ninh Tịch ngước mắt liếc cô ta một cái: "Không có gì hay để nói hết.

"
"Hứ, không nói thì không nói! Nhớ cho kĩ những gì cô đã nói đấy, chia tay anh tôi, ở đây có rất nhiều người làm chứng cho chúng tôi đấy.

"
Lục Hân Nghiên chẳng hề sợ Ninh Tịch hối hận, cô ta không tin đứa con gái này mặt lại dày đến thế, chuyện đã đến nước này mà còn giở trò xỏ lá được.

Nếu như lần này cô ta dám giở trò xỏ lá, vậy thì sau này cô ta đừng hòng lăn lộn trong vòng giao tế của Lục Đình Kiêu nữa!
Trên mặt Mạc Lăng Thiên có vẻ khó chịu: "Chỉ là một trò chơi mà thôi, đừng coi là thật, chuyện chia tay sao có thể nói tùy tiện như thế.

"

Lục Hân Nghiên phẫn nộ giậm chân: "Anh Thiên, anh làm sao thế hả? Sao cứ nói đỡ cho cô ta mãi vậy!"
Quan Tử Dao cũng khẽ cau mày nhìn về phía Mặc Lăng Thiên với vẻ không vui.

Mạc Lăng Thiên nghiến răng, chỉ đành phải chạy đến trước mặt Ninh Tịch nói: "Mau nói với mọi người là cô chỉ đang đùa thôi đi, cô muốn chia tay với Lục Đình Kiêu thật à?"
Ninh Tịch bĩu môi: "Đương nhiên là không rồi!"
Nếu như cô ta không phải là người của Lục Đình Kiêu, Mạc Lăng Thiên quả thật muốn mắng cho cô ta một trận nên thân, kiềm chế cơn tức giận trong lòng xuống nói: "Bây giờ biết không muốn rồi đấy à, sao trước đấy còn mạnh mồm! Vừa nãy tôi khuyên cô thì cô không chịu nghe tôi cơ! Giờ thì hay rồi!"
"Hứ, đã đồng ý rồi thì không được phép hối hận, bằng không sau này đừng trách tôi khinh thường cô! Kẻ lật lọng vô liêm sỉ làm sao có thể có tư cách làm chị dâu của tôi!"
Mạc Lăng Thiên vừa trách cứ Ninh Tịch vừa sứt đầu mẻ trán nghĩ cách, Lục Hân Nghiên vẫn còn không chịu bỏ qua…
Ngay sau đó, đột nhiên tất cả mọi người đều im lặng.

Lục Đình Kiêu đã quay lại.

Nhìn thấy Lục Đình Kiêu rồi, hai mắt Lục Hân Nghiên lập tức lóe sáng, vội chạy đến nói thật nhanh: "Anh! Người phụ nữ đó vừa nãy cá cược với bọn em, nói rằng nếu như so tài bắn súng mà thắng cô ta thì cô ta sẽ chia tay với anh! Bây giờ cô ta đã thua chị Tử Dao rồi! Cô ta để thua mất anh rồi! Cái loại con gái này thế mà dám lôi anh ra để cá cược, thật là quá đáng lắm!"

"Cái gì?" Nghe Lục Hân Nghiên nói xong, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lạnh đi ngay tức khắc.

A a a a! Khốn khiếp!
Tại sao mỗi lần làm chuyện xấu đều bị Đại ma vương bắt được thế!
Vẻ mặt Ninh Tịch đầy đau khổ, vốn dĩ đang lười biếng xem đám Lục Hân Nghiên nhảy nhót, lập tức đứng bật dậy không thèm nhìn lấy bia ngắm một cái, lật tay lên giương súng bắn liên tiếp ba phát "Đoàng, Đoàng, Đoàng"!
Sau đó quẳng khẩu súng đi bổ nhào vào lòng Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu chớp chớp mặt nịnh nọt nói: "Người ta làm sao có thể để thua mất anh được chứ!"
Vừa mới dứt lời, máy tính điểm đằng sau đã "ting" một tiếng.

Chỉ thấy trên màn hình hiển thị rất rõ ràng: 10! 10! 10!.


Bình luận

Truyện đang đọc