YÊU THÊM LẦN NỮA - LÂM LINH


Ảnh Quân ảo não ngồi dựa lưng ra phía sau, đăm chiêu nhìn lên trần nhà.

Chuyện Trương Mỹ bị người khác hại chưa giải quyết xong, vậy mà giờ lại biết thêm chuyện kinh thiên động địa đó nữa.

Đúng là việc nối tiếp việc mà.
Chuyện em ấy sảy thai… đợi đến thời điểm thích hợp, mình sẽ nói cho em ấy biết, Ảnh Quân ngẫm nghĩ.
Tiếp tục công việc chính, anh tiến đến chỗ Adrean.

Anh ta bị trói trên ghế và bị bất tỉnh, chắc có lẽ là vì hoảng sợ quá chăng?
Ảnh Quân vỗ mạnh vài cái vào má Adrean, anh ta khẽ cau mày rồi từ từ mở mắt.

Vừa mở mắt ra lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc bén ấy của Ảnh Quân, hắn giật bắn mình, kinh hãi nhìn anh.
“T… tôi thề là tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, đừng đánh tôi nữa!”
Anh ta sợ hét lên.

“Câm miệng đi! Đừng hét lên như một con đàn bà như thế.” - Ảnh Quân ngồi xuống một chiếc ghế đối diện Adrean và nói tiếp - “Được rồi, anh ta trông như thế nào?”
“Anh ta? Ý thiếu gia là người đã sai tôi làm việc này à?”
Ảnh Quân chán nản, chẳng màng trả lời câu hỏi ngớ ngẩn ấy, nhìn hắn ta bằng ánh mắt miệt thị.

Thấy anh tỏ ra chán ghét mình như thế, Adrean cũng biết rằng mình vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
“Tôi chỉ biết là anh ta rất đẹp trai, tóc đen, mắt đen, cao khoảng tầm một mét tám trở lên, hình như là người châu Á.”
“Hết rồi?”
“V… vâng.”
Ha, miêu tả như không miêu tả vậy, cậu ta bị ngốc à? Hm… người châu Á? Chẳng lẽ là người của Fanya? Cũng có thể lắm, mình làm việc ở Việt Nam và cô ta thì ở Pháp mà mình làm cái gì Fanya cũng biết, Ảnh Quân trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đứng lên, lấy tay đập mạnh vào cổ Adrean để làm anh ra ngất, sau đó vội vàng rời đi.
“Maximilian thiếu gia.”
Vừa thấy Ảnh Quân bước ra ngoài, đám người vệ sĩ liền cung kính cúi chào anh.

Ảnh Quân chỉ gật đầu rồi phất tay ý muốn bọn họ tự lo liệu Adrean.

Bước xuống dưới sảnh, anh thấy Travis đang đứng đấy quan sát những người hầu đang làm việc, Ảnh Quân mới sực nhớ đến chuyện phải cử người đi theo canh chừng Trương Mỹ.
“Travis, Trương Mỹ muốn đi dạo trong vườn, chú và Rias theo cô ấy nhé.

Con có việc bận.”
Ảnh Quân vội nói rồi rời đi.

Anh tức tốc lái xe đến bệnh viện mà Fanya đang điều trị, sải bước đi nhanh đến phòng Fanya, mở mạnh cửa xông vào khiến cô ta bị giật mình khi đang ăn.

Thấy Ảnh Quân bước vào, hai mắt Fanya sáng rực như đèn pha, khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, vì đây là lần đầu tiên anh vào đây “thăm” Fanya sau khi cô vào bệnh viện.
“Ảnh Quân, anh vào thăm em à? Em mừng lắm đấy, lâu lắm rồi em không được nhìn thấy mặt anh, em nhớ anh muốn chết luôn~”
Fanya vừa nũng nịu nói vừa định bước xuống giường nhào vào lòng Ảnh Quân ôm thật chặt, nhưng lại bị anh ném cho cái nhìn khinh miệt đến tận xương tuỷ.
“A… Ảnh Quân? Sao anh lại nhìn em như thế? Em vẫn ngoan ngoãn ở yên đây mà? Em không có đi đâu hết.”

Fanya cười gượng, lo lắng nói.
“Cô im đi! Cô sai người hại Trương Mỹ! Đừng tưởng tôi không biết cô chính cô là người bày ra cái trò mất nhân tính như thế!”
Ảnh Quân gầm lên, ánh mắt anh hằng lên những tia máu khiến cô ta sợ hãi run rẩy.
“E… em không…”
“Cô đừng có nói là không làm.

Làm ơn đấy, cút khỏi cuộc đời tôi, đừng dính dáng gì tới tới tôi và những người xung quanh tôi, đặc biệt là Trương Mỹ.” - Ảnh Quân vươn tay bóp lấy mặt Fanya rồi lạnh giọng nói - “Với những gì mà cô đã làm trong thời gian qua đã đủ khiến cô bị tống vô tù rồi, nhưng tôi sẽ không làm thế.

Vì cô không phải ‘người bình thường’, biết điều chút đi.”
Anh trừng mắt nhìn Fanya, xoay người rời đi, trước khi đi còn đóng cửa một cách rất mạnh bạo.

Còn cô ta thì vẫn ngồi đấy, vẫn ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, thậm chí khuôn mặt Fanya còn… ửng hồng lên.
“Ah~ Anh ấy chạm vào má mình! Anh ấy đụng vào mặt mình rồi, mình có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay gân guốc, mềm mại đó.

Sướng chết mất thôi, mình muốn thêm nữa, muốn được anh ấy chiều chuộng, yêu thương mình, nhưng mà… muốn được như thế thì phải trừ khử con ả đó.”
Cô ta lấy hai tay áp vào má mình, nơi Ảnh Quân vừa chạm vào, nói một cách điên loạn.
Ảnh Quân vừa đi ra ngoài thì người y tá phụ trách chăm sóc Fanya cũng định bước vào cho cô ta uống thuốc.
Anh vỗ vai cô ấy rồi nói:
“Cô là người chăm sóc cho Fanya có đúng không? Trong thời gian qua có người đàn ông nào vào thăm cô ta không?”

“À, vâng.

Có hai người vào thôi, ba cô ấy và một người đàn ông khá trẻ, tôi đoán chắc anh ta là người nước ngoài vì tên nghe khá lạ.”
“Cô có biết tên người đó là gì không?”
“...Cửu gì đấy, tôi không rõ.”
Cô y tá ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Cảm ơn.”
Ảnh Quân sầm mặt, nhanh chóng rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này.

Chuyện này có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng rồi đây.

Anh cũng đã bắt đầu ngờ ngợ ra điều gì đó, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì được.
Không thể nào là cái tên Minh Triết đó được, hắn ta cấu kết với Fanya hại Trương Mỹ sao? Rõ ràng là cái tên đó năm lần bảy lượt theo đuổi em ấy sau khi ly hôn mà, chẳng lẽ là bị Fanya lừa? Hm, muốn biết sự thật ra sao thì phải nghe từ miệng chính chủ thôi, Ảnh Quân nghiến răng nghĩ thầm..


Bình luận

Truyện đang đọc