YÊU THÊM LẦN NỮA - LÂM LINH


Tối đó, Ảnh Quân đến một quán bar, ngồi tách biệt trong một căn phòng yên tĩnh.

Khác hoàn toàn so với tiếng nhạc sôi động, sập sình ở bên ngoài.
“ Cậu ta lâu quá, trễ mười lăm phút rồi.


Anh cau mày khó chịu nhìn chiếc đồng hồ được đính kim cương sáng lấp lánh trên tay mình.

Tay còn lại cầm ly rượu sóng sánh dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo lắc nhẹ.
" Xin chào! Tôi vừa kịp giờ đúng không? "
Minh Triết từ đâu xuất hiện, đẩy cửa vào, vui vẻ nói.
" Kịp cái gì mà kịp, tôi chờ cậu mười lăm phút rồi đấy.

"
" Do cậu đến sớm thôi.

"
Anh ngồi xuống ghế, đối diện Ảnh Quân.

Bắt đầu rót rượu ra ly rồi nhâm nhi uống.
" Giờ cậu định làm gì tiếp theo trong việc theo đuổi Trương Mỹ? "
Minh Triết uống một ngụm rồi nói.
“ Không biết nữa.


“ Trời ơi, theo đuổi con nhà người ta mà không biết cách theo đuổi là sao? Kinh nghiệm tình trường của cậu đâu hết rồi hả? Phải vận dụng đi chứ.


“ Nếu được thì tôi đã làm rồi, không cần cậu phải suy nghĩ giúp đâu.


“ Trương Mỹ khác những người họ.

Nếu tôi theo đuổi cô ấy theo cái cách như hồi đó thì Trương Mỹ không những ghét tôi mà còn né tôi như né tà giống Cửu Mạnh đấy.



“ Mà khoan đã, tôi nhớ là tôi đã nói chuyện này cho cậu biết rồi mà? “
Ảnh Quân cau mày nhìn Minh Triết.
“ Ủa vậy hả? Xin lỗi, tôi không nhớ, nhiều việc quá.


Anh cười hì hì, gãi đầu nhìn Ảnh Quân.
“ Thôi im đi, đừng có biện hộ.


“ Cậu lạnh lùng quá đi.


“ Khổ quá, bây giờ mau suy nghĩ cách giúp tôi đi chứ.


“ Cách lần trước tôi chỉ cậu có tác dụng đúng không? Cách mà tôi bảo cậu mời công ty đi ăn, đợi cô ấy uống say rồi đưa về đấy.


“ Ừm, vô cùng hiệu quả, vượt ngoài mong đợi.

Cậu cũng biết mà, Trương Mỹ tự đòi đến nhà của tôi luôn.


Anh mỉm cười đắc ý.
“ Rồi rồi, tôi biết rồi, khỏi khoe.


“ Sắp tới sẽ có buổi tiệc giao lưu đúng không? “
Minh Triết hỏi.
“ Ừm.


“ Khi nào? “
“ Chắc khoảng hai tuần nữa.


“ Thế thì nhân cơ hội đó mời cô ấy đi cùng cậu đi, chẳng phải bữa tiệc đó chỉ dành cho những người có chức vụ trong công ty chúng ta thôi sao.


“ Được rồi, vậy tôi sẽ mời.


“ ...Này Minh Triết, tôi định thiết kế cho cô ấy một bộ đầm để dự tiệc vào đêm đó.


Ảnh Quân im lặng một lúc rồi nói.
“ Vậy thì càng tốt.

Trong thời gian hai tuần mà tự suy nghĩ ra bản thiết kế và may nó thì đối với cậu chẳng là gì hết, đúng không? “
“ Ừm.


“ Cậu đã có ý tưởng gì chưa? “
“ Đã có rồi.

Mới vừa nghĩ ra.


“ Nói tôi nghe xem thử nào.



“ Đối với tôi thì Trương Mỹ giống như thiên thần vậy, nên tôi sẽ thiết kế một bộ váy màu trắng tinh khiết.

Với cả, khi cô ấy mặc bộ đầm do tôi thiết kế, Trương Mỹ dường như sẽ trở thành cô dâu trong lễ cưới của tôi vậy.


Ảnh Quân vừa nói vừa ngửa đầu, lơ đãng nhìn lên trần nhà, trong đầu suy nghĩ đến hình ảnh Trương Mỹ mặc bộ đầm đó sẽ trông như thế nào, rồi anh tủm tỉm cười.

Minh Triết ngồi thấy thế thì chỉ biết cười trừ. 
“ Mấy năm rồi tôi mới thấy cậu như thế đấy, kể từ hồi cấp ba rồi còn gì.


“ Như thế là như thế nào? “
“ Hồi đó, mỗi lần cậu cười như thế thì đồng nghĩ với việc cậu đã có thêm một em ‘cừu non’ nào đó sà vào lòng cậu.

Còn giờ...chậc chậc, nụ cười đó hẳn là đang nhớ về ‘người ấy’ đây này.


“ Cái gì cũng phải thay đổi chứ, chẵng lẽ cậu muốn tôi như lúc cấp ba mãi à.


“ Dĩ nhiên là không rồi.


“ Nhưng mà về bộ đầm đó, cậu có muốn tôi giúp gì không? Chẳng hạn như cắt vải các thứ.


“ Không cần đâu.

Tôi muốn tự tay làm tất cả, từ những công đoạn đầu tiên cho đến bước cuối cùng.


“ Ôi trời, xem kìa, tình yêu mãnh liệt quá.


Minh Triết cười cười nói.
[.

.

.]
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, sau khi đi uống vài ly với Minh Triết, Ảnh Quân trở về nhà.


Ngay lập tức anh đi vào phòng làm việc và thiết kế cho Trương Mỹ một bộ đầm.

Những người giúp việc thấy anh như thế thì cũng không có gì lạ, vì họ biết Ảnh Quân là một người cuồng công việc.

Họ chỉ cử một người lên mang trà cho anh để giúp phần nào đó cải thiện giấc ngủ cho Ảnh Quân.
“ Trà của thiếu gia đây.


Một người hầu nữ đặt tách trà lên bàn anh.
“ Ừm.


Ảnh Quân thì vẫn chăm chú vào bản thiết kế cho Trương Mỹ.
Cô hầu nữ đó đứng bên cạnh cũng không quên liếc mắt nhìn xem anh đang làm gì.

Thấy Ảnh Quân đang ngồi thiết kế một bộ đầm vô cùng đẹp mắt thì cô ta bất ngờ đến nổi không thể thốt lên thành lời, mà chỉ tròn mắt nhìn.
Làm việc ở đây cũng một thời gian rất lâu rồi, nên cô người hầu đó biết rõ Ảnh Quân rất hiếm khi tự mình thiết kế một bộ trang phục cho ai đó.

Theo như những gì cô ấy nghe kể từ những người làm trước đây thì Ảnh Quân từ đó đến giờ chỉ thiết kế trang phục cho gia đình và một người bạn duy nhất, đó chính là Minh Triết. 
Mặc dù anh còn có một vị hôn thê đang ở bên Pháp nữa, nhưng anh chưa bao giờ thiết kế cho cô ta dù chỉ một cái váy.
Sao bây giờ lại đột nhiên ngồi thiết kế một bộ đầm chứ.

Chẳng lẽ là cho phu nhân? Nhưng mà kiểu dáng thì trông có vẻ không giống như thiết kế cho phu nhân...Có khi nào là thiết kế cho một người phụ nữ khác không nhỉ? Nhưng là ai mới được? Cô người hầu đó tự đặt ra hàng ngàn câu hỏi khi chỉ thấy một bộ đầm do Ảnh Quân thiết kế.
“ Sao còn đứng đây? Còn không mau đi làm việc? “
Anh dường như để ý đến việc hầu nữ đó cứ đứng bên cạnh anh, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bản thiết kế làm Ảnh Quân rất khó chịu.
“ Ah, tôi xin lỗi thiếu gia, tôi sẽ đi ngay.


Cô ta vội cúi người rồi sải bước đi nhanh ra ngoài.
Có vẻ như tính nhiều chuyện của cô người hầu đó nổi lên rồi.

Chắc hẳn là cô ấy đang muốn rêu rao cho mọi người khắp biệt thự này biết rằng vị chủ tịch cao cao tại thượng kia, đang thiết kế một bộ đầm vô cùng lộng lẫy cho một quý cô xinh đẹp nào đó.
Đây có lẽ sẽ là chủ đề hot nhất từ trước đến nay để mọi người bàn tán đấy, và dự định nó sẽ kéo dài đến hơn một tháng..


Bình luận

Truyện đang đọc