ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!

Lâm Diệp mặc lại bộ quần áo tối qua sau khi tắm, Lục Hàn Thuyên thay một bộ đồ mới, phong cách của anh vẫn luôn là quần tây áo sơ mi, cùng cô sửa soạn một lúc thì rời khỏi phòng.

Hai người vừa bước ra cửa liền chạm mặt hai người quen, Lâm Diệp không biết họ nhưng Lục Hàn Thuyên thì biết họ.

Nhìn sắc mặt hai người đàn ông không tốt lắm, thấy anh họ cũng vừa dứt cái ngáp dài, dường như là thiếu ngủ.

Thấy Lâm Diệp đi cùng Lục Hàn Thuyên từ phòng bước ra, theo thói quen hai vị cảnh sát tay cầm bánh bao mỉm cười, tiện miệng chào hỏi: "Anh cả!"

"Chào!" Lục Hàn Thuyên cũng chào lại.

Hai người họ đi đến vỗ vai anh, mặt mày tỏ ra ám chỉ: "Anh cả! Buổi tối nếu anh có cãi nhau..."

Người đàn ông đang nói chuyện bình thường đột nhiên nhỏ giọng, sợ Lâm Diệp nghe thấy nên chỉ nói với mỗi mình Lục Hàn Thuyên: "cũng đừng dùng sức quá... Cách âm không tốt, bọn em cả đêm rất khó ngủ!"

Lâm Diệp đương nhiên là nghe thấy, hai má cô nóng bừng lên.

Lục Hàn Thuyên không ngại còn vỗ lại vai người bên cạnh, gật gù: "Đã làm phiền rồi!"

"Thế nhé anh cả, bọn em đi trước!"

"Được!"

Hai người quen kia nhìn Lâm Diệp, cười cười rồi gật nhẹ đầu rời khỏi. Cô như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, chờ đến khi ngồi vào xe, hai má vẫn đỏ ửng tầng hồng e thẹn.

Lục Hàn Thuyên biết cô ngại, lúc khởi động xe còn không quên đưa tay xoa tóc cô, trấn an: "Anh sẽ buột miệng họ lại!"

Lâm Diệp ngẩng mặt lên: "Anh bảo tối qua, em kêu có lớn không?"

Có khi nào... Cả ký túc xá này đều biết đêm qua cô đã lên giường với Lục Hàn Thuyên? Chưa kể, hai người còn có một đêm mặn nồng...

Càng nghĩ Lâm Diệp càng hoảng sợ.

Lục Hàn Thuyên bật cười, đánh tay lái.

Lâm Diệp trừng mắt nhìn anh: "Anh còn cười được!"

Người đàn ông vuốt tóc cô, cưng chiều an ủi: "Được rồi! Anh đảm bảo ngoại trừ người của ký túc xá, sẽ không ai biết!"

Lâm Diệp há hốc mồm, nhìn Lục Hàn Thuyên bằng ánh mắt không dám tin: "Anh... Lục Hàn Thuyên, anh còn trêu em được."

Bảo sao... Lúc cô há mồm kêu lên, Lục Hàn Thuyên lúc nào cũng hôn xuống, hôn sâu những nụ hôn như muốn nhấn chìm cô.

Lâm Diệp không nghĩ nhiều cũng chẳng suy ra được cái gì, cho đến lúc này cô mới hanh thông mọi tư tưởng.

Đêm qua, nói nhiệt tình thì đúng là nhiệt tình, ngoại trừ đổi tư thế không thể chặn lại tiếng rên của Lâm Diệp thì Lục Hàn Thuyên đã cố làm hết mọi cách.

Xấu hổ đưa tay che mặt, cô gái nhỏ đỉnh đầu bóc khói. Lục Hàn Thuyên cười cười, không nói thêm gì cứ chăm chỉ lái xe.

Trên đường về nhà, Lục Hàn Thuyên nhận được điện thoại của đại úy Lý. Lâm Diệp nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, nhận ra Lục Hàn Thuyên không có ý định sẽ nghe máy.

Hồi chuông thứ nhất kết thúc lại đến hồi chuông thứ hai, Lâm Diệp đưa tay ấn nghe. Giọng đại úy trở nên gấp gáp: "Hàn Thuyên, sao bây giờ cháu mới nghe điện thoại hả?"

Lục Hàn Thuyên không lên tiếng, Lâm Diệp chỉ đành thay anh trả lời: "Chú Lý! Cháu là Lâm Diệp!"

"Tiểu Diệp? Cháu đang ở cùng Hàn Thuyên sao?" Lý Thuần Nguyên chần chừ một lúc, sau đó nói: "Cả hai cháu, cùng đến sở cảnh sát trình diện đi!"

Chú Lý tắt máy rồi Lâm Diệp mới nhìn sang Lục Hàn Thuyên, anh vẫn là bộ dạng đó, không nói không rằng đánh tay lái quay đầu xe, trở lại con đường đến ký túc xá.

Anh không thoái thác tức là đã chấp nhận chuyện tiếp theo đó, Lâm Diệp cũng hiểu càng không có lý do để từ chối.

Nghề cảnh sát này anh cũng đã theo đuổi nhiều năm, lúc này và sau này dù chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ là chính nhân quân tử, không thẹn với lòng.

"Hàn Thuyên!" Lâm Diệp nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh, gọi một tiếng chất chứa nhiều phiền muộn.

Lục Hàn Thuyên dời ánh mắt nhìn sang, mấy giây liền quay đi: "Có gì thì em cứ nói đi!"

Lâm Diệp đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn chọn nói rõ lòng mình: "Nếu anh không thoải mái, có thể nói cho em biết không?"

Lục Hàn Thuyên liếc ánh mắt sang cô gái, gương mặt nhỏ ngập trong ánh nắng, làn da trắng sáng dịu dàng như đóa hoa hướng dương rạng rỡ đứng giữa bầu trời trong vắt.

Lúc anh không thoải mái liền sẽ tạo cho cô cảm giác kỳ lạ, dù đang ở bên cạnh cũng khiến tâm trí cô bất an.

Không phải cô không tin tưởng anh, chỉ là linh cảm của một bác sĩ tâm lý giúp cô nhìn nhận vấn đề tốt hơn người khác một chút.

Cô biết Lục Hàn Thuyên gặp vấn đề tâm lý, anh bị đả kích nhưng không thể nào tránh khỏi. Thân là một bác sĩ nhưng ngoài hỗ trợ tinh thần cho anh, Lâm Diệp không thể làm gì khác.

"Anh không sao!"

"Em cảm thấy, giữa chúng ta vẫn luôn có khoảng cách..."

"Em hối hận?"

Lâm Diệp trầm mặc nghe anh hỏi chỉ biết lắc đầu, tâm trạng của cô anh là người hiểu rõ, lúc này cùng anh đối mặt căn bản cô có thể chịu đựng, nhưng về lâu về dài anh không chắc chắn.

Lục Hàn Thuyên buông một tay đang vịn vô-lăng, vươn đến nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên đùi, hành động trấn an đơn giản cũng khiến trái tim Lâm Diệp đập nhanh.

Hơi ấm quen thuộc, sự gần gũi khó nói. Nếu không phải vì chuyện đó, có phải cô và anh lúc này đang chuẩn bị kết hôn?

Cũng có thể... nhưng đáng tiếc...

"Dù có hối hận cũng không quay đầu lại được!" Lục Hàn Thuyên đánh tay lái, len qua một chiếc xe trên đường, tâm thế vốn bình lặng của anh không vì cái gì mà sao nhãng, có chăng cũng vì cô gái nhỏ Lâm Diệp mà rung động.

***

Sở cảnh sát vẫn là chốn xưa cũ đầy ấp kỉ niệm, có chăng cũng chỉ có con người ta là thay đổi.

Lòng Lâm Diệp rất khó tả, kể từ ngày trở về thành phố này cô chưa từng bước chân vào bậc tam cấp quen thuộc, chưa từng mở cánh cửa phòng làm việc rất lâu chưa thấy.

Dọc đường đi đến phòng làm việc của Lý Thuần Nguyên, những đồng đội cũ, người quen cũ vẫn gọi Lục Hàn Thuyên là "anh cả" giống như sáng nay bọn họ gặp nhau ở cửa phòng ký túc xá.

Cho đến khi gặp được đám người Dục Minh, Tư Du liền không nói không rằng mà lao đến ôm lấy Lâm Diệp, khóc to những tiếng uất nghẹn.

Mọi người nói không nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ là vài tiếng chào hỏi đơn giản. Lâm Diệp dỗ dành Tư Su xong, Lục Hàn Thuyên cũng chuẩn bị rời khỏi.

Dục Minh chỉ nói thêm một câu: "Chúng tôi sẽ luôn chờ anh quay trở về, anh cả!"

Cửa phòng đóng lại, đem mọi người cánh xa nhau lại càng xa nhau.

Lâm Diệp mãi đến khi bước lên tầng, ở góc hành lang mới mở miệng nói với người bên cạnh: "Hàn Thuyên! Em sẽ luôn ủng hộ anh!"

Không phải bây giờ mới ủng hộ anh mà dường như từ lúc gặp anh cô vẫn luôn ủng hộ anh, có chăng chính là sự ủng hộ này ngày một lớn, chân thành ngày một nhiều hơn.

"Ngốc quá, đừng suy nghĩ linh tinh!" Anh vuốt tóc cô, cưng chiều mỉm cười.

Quả thật lòng anh rối bời, anh không biết xuất phát điểm của mình nên bắt đầu từ đâu, cho đến khi anh nhìn thấy ánh mắt cô gái nhỏ bên cạnh mình cứ luôn luôn tin tưởng, đôi mắt trong trẻo sáng ngời sự tự hào.

"Cốc... cốc... cốc..."

Lý Thuần Nguyên bên trong phòng làm việc đã chuẩn bị xong trà, ông ngồi xuống ghế, cẩn thận đặt mũ cảnh sát lên bàn.

"Hai đứa vào đi!"

Lục Hàn Thuyên mở cửa để Lâm Diệp vào phòng trước, anh vào sau đóng cửa xong rồi cùng cô bước đến chỗ ghế sofa mà Lý Thuần Nguyên đang ngồi.

"Chú Lý!"

"Đại úy!"

"Hai đứa ngồi đi, uống trà rồi chúng ta nói chuyện!"

Lần này đến không đơn giản chỉ là trò chuyện uống trà, hai người cũng hiểu nên vẫn nghe lời ngồi xuống, vẫn uống trà.

Chờ đến khi trà uống xong, Lý Thuần Nguyên mới cất giọng: "Chuyện của Hàn Thuyên, phía trên đã có thông báo chính thức! Chú... chỉ muốn hỏi cảm nhận của cháu."

Lục Hàn Thuyên gật đầu hiểu ý: "Đại úy! Dù kết quả thế nào cháu cũng sẽ chấp nhận!"

Lý Thuần Nguyên hài lòng, ông gật nhẹ đầu, đưa tay xuống dưới bàn trà, lấy lên một tập tài liệu đặt lên bàn rồi nhẹ đẩy đến chỗ hai người.

Lâm Diệp chỉ liếc mắt liền nhìn thấy lệnh điều động của cục cảnh sát quốc gia, cô dự định sẽ không hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy Lục Hàn Thuyên đưa tay nhận lấy tài liệu, cô quả thật phát run.

Lục Hàn Thuyên mở ra xem bên trong, có lệnh điều động, có thư từ xác nhận sự việc và một bản thống kê tình hình sức khỏe của chính mình. Anh không tỏ thái độ dường như sớm đã biết sẽ có ngày này, nhưng với Lâm Diệp mà nói lúc này anh càng bình tĩnh không có gì thì cô lại càng thêm khó chịu trong người.

Lý Thuần Nguyên nhìn Lâm Diệp, hỏi cô: "Tiểu Diệp! Cháu đã chuẩn bị tâm lý chưa?"

Lâm Diệp còn đang mơ hồ, Lý Thuần Nguyên hỏi xong lại nói thẳng ra: "Điều ta sắp nói chắc Hàn Thuyên cũng đã rõ, chỉ có Tiểu Diệp... cháu nên thông cảm, vừa là cho ta vừa là cho Hàn Thuyên!"

Lục Hàn Thuyên không nói gì lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Lâm Diệp, như cỗ vũ cũng như đang trấn an.

Linh cảm mách bảo cô rằng điều chú Lý sắp nói cô sẽ không thể chịu được, càng sẽ ảnh hưởng đến cả cô và Lục Hàn Thuyên.

Giọng chú Lý rõ ràng chậm rãi vang vọng trong căn phòng chỉ có mỗi ba người.

Ông nói: "Cấp trên điều động Hàn Thuyên đến trại cai nghiện, còn phải chuyển công tác năm năm. Nếu đồng ý, năm năm sau đó sẽ có thể phục chức quay về sở. Còn nếu cháu không đồng ý, phía trên sẽ xem xét đến thư từ chức của cháu!"

Lâm Diệp ngẩn ra: "Điều động gì chứ? Rõ ràng là anh ấy lập công, sao lại thành ra như anh ấy có tội vậy?"

Sao lại muốn mang Lục Hàn Thuyên đi? Rõ ràng, anh có thể cai nghiện ở đây? Càng có thể sau khi cai nghiện công tác ở đây? Sao lại điều anh đi năm năm, đây là điều một người cảnh sát hi sinh hết mình phải gánh chịu sao?

Đây là ép buộc... là không đúng.

Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, cô chất vấn anh: "Sao lại như vậy hả? Hàn Thuyên, anh không đi đâu cả, có đúng không? Càng sẽ không có việc anh từ chức?"

Lục Hàn Thuyên bị đôi mắt ngân ngấn lệ khoáy đảo, tâm tình anh ngổn ngang, trong đầu là khóe mắt đỏ hoe và dáng vẻ lo lắng của cô.

"Diệp Diệp! Bình tĩnh đi em!"

Lâm Diệp lắc đầu: "Đây không đúng... đây hoàn toàn không đúng!"

Không phải không đúng, những quyết định trên điều là việc đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Trong vụ án trước đó, có một phần trách nhiệm mà Lục Hàn Thuyên không tránh được, phía trên không nhắc đến chuyện Lâm Diệp tự mình hành động là đã quá nhân từ.

Thân là một cảnh sát lại không nắm rõ khả năng tự bảo vệ an toàn cho chính mình, đã là một chuyện nằm trong những nguyên tắc cơ bản không được phạm đến, lại còn để hung thủ có thể trực tiếp sử dụng chất cấm lên người mình đó lại càng là một sai lầm lớn.

Anh lại là đội trưởng, nếu kỹ luật không nghiêm sẽ rất khó quản lý cấp dưới.

Lục Hàn Thuyên gật đầu với Lý Thuần Nguyên: "Cháu sẽ nghe theo mệnh lệnh!"

Lâm Diệp nước mắt rơi xuống, trái tim chết lặng vì quyết định của anh. Đúng là... mọi sự sai lầm đều phải trả giá.

Chỉ một bước đi sai mà cô kéo cả Lục Hàn Thuyên xuống nước, Lâm Diệp quặn cả tim gan, mãi cũng không thoát khỏi những câu nói sau đó của Lý Thuần Nguyên và Lục Hàn Thuyên.

"Nếu cháu đồng ý, hai ngày nữa sẽ xuất phát. Không có mệnh lệnh của cấp trên nên địa điểm cai nghiện không được công khai và kèm theo đó sẽ không có việc người thân được đến thăm nuôi."

"Cháu hiểu rồi ạ!"

"Còn về việc điều động công tác, lần này chỉ có thể thiệt thòi cho cháu. Hàn Thuyên, ta mong cháu sẽ không khiến ta thất vọng."

"Địa điểm công tác mới cũng không được tiết lộ sao ạ?"

"Không được."

"Vậy thì gọi điện thoại?"

"Điều động công tác lần này, không giấu diếm hai đứa. Đây là việc mang tính bảo mật, để đảm bảo cháu không tiết lộ cũng như mọi thông tin mật không lan truyền ra ngoài. Sẽ không ai được biết cho đến khi cháu đến nơi đó!"

"Cháu hiểu rồi! Đại úy, nếu không còn gì nữa, cháu sẽ đưa Lâm Diệp về!"

Kể từ lúc đó... Lâm Diệp như một khối đá vô hại, được anh đưa ra xe, được anh mở cửa, lại được anh thắc dây an toàn. Cô một chữ cũng không nói.

Cả đường đi Lâm Diệp như người mất hồn, Lục Hàn Thuyên nói gì cô cũng không nghe lọt tai, để chính mình chìm đấm trong một khoảng không gian nhất định, lắng nghe tiếng máy xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Diệp cô độc nhưng Lục Hàn Thuyên còn cô độc hơn. Năm năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đến cả việc liên lạc cho nhau cũng không thể.

Mọi thứ đến quá nhanh, còn nhanh hơn quyết định trước đó của cô. Tưởng chừng có thể cùng anh đối mặt, nhưng bây giờ thì không thể như vậy được.

Xe đỗ trong bãi đỗ chung cư dưới nhà Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên tắt máy xe, tháo dây an toàn cho cả hai xong anh ngồi lại vị trí nhưng Lâm Diệp vẫn ngồi đó, im lặng không một chút động tĩnh.

Ban nảy trong phòng làm việc của chú Lý, cô như đứa trẻ bị động vào vết thương, đau lòng khóc lớn nhưng bây giờ cô một giọt nước mắt cũng không rơi được.

Đây là việc anh không muốn thấy nhất nhưng đây cũng là việc đối với anh mà nói nó "bất khả kháng"...

"Diệp Diệp!"

Lục Hàn Thuyên gọi cô.

Lâm Diệp vẫn nhìn ra cửa sổ xe, màu đen xám xịt và bên ngoài kia là một chiếc xe đậu sát bên, cô nhìn thấy mình qua cửa kính, cũng nhìn thấy anh ở bên cạnh.

Không gian chật hẹp mà cả hai như cách xa muôn trùng, cô tưởng chính mình đã chạm đến được anh sau cùng lại không phải.

"Anh sớm đã có quyết định, có đúng không?" Lâm Diệp đột nhiên lên tiếng, một câu nói thốt ra như cắt đứt cả hai.

Lục Hàn Thuyên trầm mặc, tưởng chừng anh sẽ viện mọi lý do để cô bớt đau lòng, kết quả anh lại gật đầu thừa nhận.

"Đúng!"

Bình luận

Truyện đang đọc