ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Lâm Diệp đến nơi liền cùng mọi người chia ra hành động, khảo sát địa hình vùng làng chài xong cô còn phải chờ nhóm người của Thẩm Hoàng tìm thông tin của hung thủ.

Gần trưa khi mọi người đã tập hợp trong xe, Lâm Diệp uống thứ thức uống bản thân chưa từng đụng qua sau khi ăn lót dạ mấy miếng cá nướng.

Dục Minh và Than Chí Bằng ngồi ăn cơm bên ngoài, bọn họ lúc mua cà phê cho Lâm Diệp cũng cảm thấy cô như thế này đã quá bức ép chính mình.

Nhưng điều Lâm Diệp muốn khọt phải là bản thân chịu được hay không, thứ cô muốn là tìm lại Lục Hàn Thuyên.

Tại sao chỉ trong một chớp mắt, cô lại có thể mất đi anh như vậy? Rõ ràng cô đúng, nhưng kết quả lại nói rằng cô đã sai.

Tình hình này, hung thủ chỉ có thể đã quen anh từ trước.

Lúc đó, Lục Hàn Thuyên đang ôm cô hoàn toàn không xoay đầu nhìn lại, dáng vẻ tên đó liệu anh có quen hay không?
Có nhiều thứ đánh vào suy đoán của Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên quen người đó nhưng do thời gian rất lâu anh không thể nhận ra tên kia?
Hoặc có thể, anh đã nhận ra người đó rồi đuổi theo? Một phần là để xác nhận, phần còn lại cũng là kết quả của bây giờ.

Lâm Diệp quá rối rắm, mơ hồ phát hiện ra suy nghĩ của mình bị lung lay.

Thứ gì khiến hắn bắt giữ Lục Hàn Thuyên? Nhưng nếu người đuổi theo không phải anh, liệu bây giờ mạng sống đó có còn hay không? Vậy...!Lục Hàn Thuyên còn sống hay đã chết?

Lâm Diệp hoảng sợ khi tâm trạng của mình trở nên nóng nảy, cô biết chính mình đã có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng càng suy đoán nội tâm cùng đại não càng kích động.

Cô nên làm gì?
Uống một ngụm cà phê, cái đắng chạy xộc vào khoang miệng, Lâm Diệp ngại uống cà phê bởi vì nó kích thích cô rất nhiều, giống như tiếp thêm chất kích thích cho cơ thể, cô dùng nó để duy trì sự tỉnh táo.

Khi Thẩm Hoàng gửi đến thông tin của kẻ tình nghi, giờ phút này hắn được xem là hung thủ.

Dục Minh cùng Than Chí Bằng nhìn tấm ảnh thẻ chụp chân dung trên giấy căn cước, hai người đàn ông lập tức đứng bật dậy.

"Là anh ta?"
"Là hắn ta?"
Lâm Diệp bị hai người đàn ông dọa, biểu cảm của họ cũng sự khẩn trương kia nói cho cô biết Lục Hàn Thuyên đang gặp nguy hiểm.

Có thể thấy, người đàn ông tên Triều Dương xuất hiện ở quán bar Thần Quan là cố tình gây sự chú ý hướng đến Lâm Diêp.

Chưa kể, hắn rời đi Lục Hàn Thuyên cũng đã nhận ra.

Anh theo sau hắn, nhưng lại không cho phép mọi người cùng hợp tác hỗ trợ.

Cô lẩn quẩn truy bắt, chính anh lại âm thầm đuổi theo.

Nó nói lên cái gì?
Lục Hàn Thuyên đang tạo đường lui cho một hung thủ giết người? Nhưng vì cái gì? Vì cái gì chính anh cũng bị kéo vào?
Dục Minh và Than Chí Bằng ngồi vào xe, lập tức Than Chí Bằng nói: "Chị dâu, tên này từng là đồng đội chí thân của anh cả!"
Dục Minh tiếp lời: "Mười ba năm trước, hai người họ vì một số vấn đề nên đã chống đối nhau.

Triều Dương là một ông trùm ma túy lớn, rất có thể anh cả đang gặp nguy hiểm!"
Lâm Diệp hiểu rõ, vấn đề trước mắt là xác định được nơi Triều Dương ẩn nấp, hắn đem Lục Hàn Thuyên giấu ở đâu chưa chắn đã dễ tìm.

Tại sao lại là làng chài? Tại sao lại đến nơi không an toàn này? Dân ở đây khá ít, nếu có người lạ xuất hiện chắc chắn họ sẽ để ý.

Than Chí Bằng kể lại quá khứ kia cho Lâm Diệp nghe, cách Lục Hàn Thuyên có được ngày hôm nay, cách bọn họ quen biết nhau.

Những năm tháng đó, giống như chưa từng mờ nhạt.


Sau lại đến vài chuyện của Dương Yến, tình cảm giữa họ và lần công tác mãi không về của cô ấy.

Lâm Diệp nghe xong liền rơi vào trầm tư, cô không nói gì cứ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cánh chim vươn vai lượn một vòng rồi lao thẳng xuống mặt biển, nó uyển chuyển thân thể dùng mỏ dài gắp được con mồi.

Bị kẻ tấn công trên cao phá giấc ngủ, mặt biển nổi giận gợi lên trận sóng lăn tăn, như trách móc, như giận dỗi.

Và người vỗ về mặt biển ấy không ai khác là chàng gió.

Sự dịu dàng kia khiến cô gái biển vui vẻ mà dập dịu dàng vào bờ các, không nổi giận như ban nảy sự êm đềm mênh mông bất tận lại tiếp tục.

Khi Dục Minh gọi Lâm Diệp một tiếng, cô vẫn đang ngây ngất chìm trong hình ảnh trái tim vụn vỡ, biết là chính mình có thể cứu anh, nhưng khi tưởng tượng lúc gặp được anh.

Lâm Diệp lại thà rằng như chính mình là kẻ ngốc nghếch.

Vì sao Triều Dương lại đưa Lục Hàn Thuyên đến làng chài, đơn giản vì nơi này trong tiềm thức của anh ta là nơi bình yên, dù có nguy hiểm thì trong bất kỳ điều kiện nào anh ta cũng có thể trốn thoát.

Quan trọng hơn, lúc này Lục Hàn Thuyên nằm trong phạm vi không an toàn và có nguy cơ bị tổn hại rất cao.

Lâm Diệp rút điện thoại trong túi ra, lật đật mở xem định vị sau đó lại xem bản đồ làng chài.

Kết quả khi phóng to một địa điểm, Lâm Diệp không ngần ngại chỉ cho Dục Minh và Than Chí Bằng: "Anh ấy ở đây! Hai người điều động người bao vây khu này, dù có thế nào cũng không được để hung thủ chạy mất.

Tôi muốn bắt sống hắn, có hiểu chưa?"
Dục Minh nhìn màn hình điện thoại, phạm vi Lâm Diệp chỉ định là khu đất sau vách núi hướng ra biển.


Nơi đó...!
Than Chí Bằng nghi hoặc: "Chị đừng nói hắn giết người rồi quăng xác ở đây nhé?"
Đối với điều xui rủi mà Than Chí Bằng tuyên bố ra, Dục Minh chỉ vừa kịp nhíu mày còn chưa kịp mắng thì Lâm Diệp như có như không, chẳng bày tỏ thái độ.

Thấy cô bình tĩnh đến nổi không có sự lo lắng và bất an nào, Dục Minh nhận ra Lâm Diệp đã đi đến giới hạn cuối cùng.

"Hai người tiến hành nhiệm vụ, tôi có vài thứ cần làm.

Sắp xếp xong hai người cứ nhắn tin là được! Tôi sẽ tự mình đến!"
Mở cửa xe bước xuống khiến hai người đàn ông không hiểu cô muốn làm gì, khi Lâm Diệp vẫy tay chào tạm biệt hai người, lúc này họ vẫn còn ngẩn ra.

Cửa sổ ghế lái không đóng, Lâm Diệp vừa vặn hơi cúi thấp nói vào trong: "Ai để hắn chạy thoát thì đừng nghĩ đến việc còn có thể ở lại trong sở cảnh sát!"
Nói xong Lâm Diệp đứng thẳng người, xoay đầu nhìn trái.

Dục Minh vỗ vai Than Chí Bằng: "Còn không mau đi, cậu định bỏ việc đúng không?"
Than Chí Bằng gật gù: "Được! Được!"
Chiếc xe rời khỏi vị trí, Lâm Diệp đứng một lúc lâu bên ven đường rồi mới cất bước rời khỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc