ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Dưới bóng cây, rừng lớn bao phủ một màu xanh, ánh nắng len lỏi qua tán lá đổ những vệt sáng như nhuộm màu loang lổ.

Triều Dương mang trên mình bom và máy kích hoạt, còn tưởng đám người kia sẽ bắt được hắn, cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.

Lòng hắn vui vẻ cũng thỏa mãn đôi phần, nói cho cùng hắn luôn là người chiến thắng.

Tên hung thủ đắc chí cười, chỉ cần có cơ hội chạy trốn, hắn không tin chính mình không có cơ hội lần nữa trả thù cho Dương Yến.

Lúc này đây, tính mạng của Lục Hàn Thuyên đang gặp nguy hiểm, dù có muốn Lâm Diệp cũng sẽ không vì thế mà bỏ mặc người đàn ông của mình để truy bắt hắn.

Theo đường hầm đi đến một cánh cửa gỗ xập xệ bám bùn đất, trên đó còn dính ít màu sắc đo đỏ không rõ ràng nhìn giống như máu, thời khắc này chẳng ai còn có thể nghỉ thêm được nữa.

Rời khỏi núi, mọi người theo Lâm Diệp phân công đưa Lục Hàn Thuyên đến bệnh viện, còn cô vẫn tiếp tục cùng Dục Minh đến chỗ Than Chí Bằng theo con đường mòn và dấu vết Triều Dương để lại.

Bao vây cả một khu vực, Than Chí Bằng cuối cùng cũng đón được Triều Dương đang chạy đến.

Nhìn thấy đám người Than Chí Bằng đứng chặn ngay ở trước mắt Triều Dương một giây bất ngờ, nhưng khi hắn hiểu ra mọi thứ trên môi kẻ độc ác gian manh kia là nụ cười.

"Lũ khốn chúng mày, có ngon thì cùng nhau chết đi!" Triều Dương dừng bước khi bị đám người bao lại thành vòng tròn, hắn lập tức quát lên với thái độ hống hách.

Con người đến đường cùng sẽ trở thành dã thú, điên loạn và cuồng bạo là cách duy nhất giải quyết vấn đề.

Than Chí Bằng nhìn Tư Du, cô gái nhỏ không hề thua kém Lâm Diệp vẫn luôn nghiêm túc đến đáng nể.


Cô không nói nhiều càng không tỏ ra sợ hãi, biết rõ Triều Dương mang trên người biết bao nhiêu thuốc nổ, với khả năng hủy diệt của hắn một cô gái nhỏ như Tư Du lại không hề bộc lộ sự hoảng loạn.

Lâm Diệp từng nói với cô rằng, đối diện với những nguy hiểm có thể dẫn đến mất mạng, dù là trong tình huống nào đi nữa chỉ cần để lộ chút điểm yếu mang tính tâm lý dao động cũng ảnh hưởng đến quá trình phá án và bắt giữ hung thủ.

Cuộc chiến ngay trước mắt, người sợ hãi đầu tiên sẽ là kẻ thua cuộc sớm nhất.

Triều Dương không nhận lại được sự phản hồi, vô cùng bực bội: "Sợ sao? Các người cũng biết sẽ có ngày này sao?"
Tư Du tiến lên một bước, ngay lập tức kích hoạt sự phòng vệ của Triều Dương, hắn đưa máy kích hoạt trong tay hướng về cô, miệng liên tục: "Đứng yên đó, nếu không tao sẽ ấn nút."
Bước chân dừng lại khi cô vừa tiến đúng một bước, nhìn người đàn ông đang hoảng loạn, Tư Du biết mình có cơ hội.

Dù hắn giết người nhiều đến đâu, dù hắn có hận những nạn nhân đến mấy, thâm tâm hắn vẫn còn Dương Yến, vẫn sẽ có chút sợ sệt bẩm sinh.

"Triều Dương! Anh đã hết đường chạy, nếu còn không đưa tay chịu trói bắt buộc chúng tôi phải bắn chết anh." Tư Du nghiêm giọng, thông báo một chuyện mang tính chất đe dọa.

Triều Dương bật cười thành tiếng, "Bắn chết tôi? Các người có khả năng sao?"
Tư Du gật đầu: "Có chứ!"
"Cô..."
Đúng là có khả năng, nhưng súng đạn không có mắt, nếu bắn không đúng điểm cần bắn sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng lớn.

Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp là người chịu trách nhiệm đội hình, nếu thiếu mất ai, họ chắc chắn sẽ bị khiển trách, có khi còn bị xa thải.

Bộ đàm trên tai vang lên giọng nói quả quyết của Lâm Diệp, Than Chí Bằng còn đăng chần chừ không biết nên làm gì, phía Lâm Diệp đã ra lệnh ngay lập tức.

"Bắn vào chân hắn!"
Cô vừa nói xong, Than Chí Bằng lập tức len lén đưa tay ra sau để rút súng, Tư Du không nhận được mệnh lệnh qua bộ đàm vẫn đang cố mắt đối mắt, tinh thần chống đối tinh thần với Triều Dương.


Sự tinh tế của một hung thủ là có thừa, ngay khi động tác của Than Chí Bằng vừa thay đổi, Triều Dương liền liếc mắt sang anh ta, tay đưa cao cái điều khiển: "Không được động đậy, nếu không tao cho đám chúng mày liền chết hết một lượt!"
Máy kích hoạt hắn đưa cao hơn đầu, giơ cao để đe dọa đám người.

Than Chí Bằng không thể thực hiện mệnh lệnh, ngay khi anh ta định rút tay trở về vị trí thì bằng một tiếng...!
Một viên đạn bạc xé tan bầu không khí, khoét một đường chui từ đầu súng bay thẳng đến, trên một đường đi tuyệt đẹp bắn vào cổ tay Triều Dương.

Một giây đau đớn khiến hắn giật mình, theo phản xạ tự nhiên vì cơn đau kéo tới liền đánh rơi máy kích hoạt, Tư Du nhìn thấy điều khiển màu đen trên tay người đàn ông rơi xuống mặt cỏ.

Ngay lập tức, đám người Lâm Diệp phía sau liền chạy đến, Than Chí Bằng chẳng hiểu sao giờ phút này chính anh ta lại có đủ sự dũng cảm mà lao đến tóm lấy Triều Dương, một cú quật cứ thế đã quật ngã hắn.

Bình sinh con người có tâm thế chống đối, dù chuyện đã đành.

Triều Dương vẫn cố chống cự, đến khi bị giải về sở cảnh sát, hắn vẫn là tên ác ma kiêu ngạo sống trong nỗi thù hằn không dứt.

Để Than Chí Bằng đưa người quay trở về, Lâm Diệp cũng ngồi xe Dục Minh cùng Tư Du đến chỗ Lục Hàn Thuyên.

Đáng lý ra, cô còn phải viết báo cáo và tiến hành lấy khẩu cung nhưng nghĩ đến người đàn ông mình yêu không rõ sống chết, Lâm Diệp không muốn đối diện với Triều Dương giây phút nào thêm nữa.

Cô sợ, chính mình không thể bình tĩnh nổi nữa, giây sau có khi cô sẽ biết người.

Dục Minh không nói lời nào kể từ lúc Lâm Diệp lên xe, cô cũng chẳng có lấy tín hiệu nào để hai người ngồi phía trước nhận ra, rốt cuộc cô có đang đau khổ hay có gì đó vui vẻ ẩn sâu bên trong cần được bộc lộ.


Không những không có, Lâm Diệp ngược lại rất thản nhiên.

Khuỷu tay đặt trên bệ cửa sổ xe, mắt hướng ra mặt kính thủy tinh trong suốt, má nhỏ tì lên nắm tay.

Trong bộ quần áo bẩn đầy bùn đất, gương mặt cô gái nhỏ lấm lem nhưng đôi mắt vẫn ngời sáng.

Tựa như trăng ở trên cao không hề lay động, Lâm Diệp chìm vào biển hồ mà mà nơi đó mặt nước vì sợ làm chuyển dời nhan sắc ấy mà im lặng ngủ yên.

"Tình hình sắp tới, mọi người cứ toàn quyền xử lý.

Tôi sẽ đưa Hàn Thuyên về thành phố trước, có gì chúng ta gặp lại rồi nói!"
Lâm Diệp ngồi một lúc cho đến khi Dục Minh dừng chờ đèn đỏ cô mới cất giọng, thanh âm vẫn như cũ, sự ngọt ngào nghiêm khắc của một người phụ nữ trưởng thành ăn sâu vào tận tim gan cô.

Dục Minh nhìn gương chiếu hậu, không ngờ đến Lâm Diệp sau hồi lâu im lặng lại chịu nói chuyện với anh và Tư Du.

Lời ích ý nhiều, hai người bọn họ nghe xong liền hiểu.

Tư Du gật đầu: "Dạ, chị dâu!"
Dục Minh vẫn còn nghi vấn, nên quyết định mạo muội hỏi một câu: "Cô và anh cả, vẫn sẽ công tác ở phòng cảnh sát...!Có đúng không?"
Ban đầu Dục Minh cũng không muốn hỏi, bởi vì đi hay ở lúc này không còn là quyết định của phía trên giao xuống mà là quyết định của Lâm Diệp cũng như của Lục Hàn Thuyên.

Họ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, không ai bị thương ngoại trừ đội trưởng Lục Hàn Thuyên, cũng không ai mất mạng thêm nữa.

Có điều, người đàn ông hứa sẽ cùng cô kết hôn lúc này đây lại không còn toàn vẹn.

Lâm Diệp biết Lục Hàn Thuyên đã chịu đựng rất nhiều, tuy thời gian không dài, nhưng đối với anh đó chắc chắn là sự sỉ nhục nghiêm trọng nhất.

Một người cảnh sát, cả cuộc đời mình Lục Hàn Thuyên chưa từng phạm sai lầm, nay vì một tên hung thủ tiêm vào người anh vô số liều ma túy, thử hỏi...!Người đàn ông của cô khi biết được điều đó, tâm lý anh sẽ ra sao?
Càng nghĩ Lâm Diệp càng không muốn đối diện.


Tư Du không hiểu câu hỏi của Dục Minh.

Cho đến khi Lâm Diệp chớp mắt, đôi mắt nhỏ ẩn hiện lớp nước mắt dâng lên, từ từ đôi mắt ấy đỏ hoe.

Lâm Diệp nói: "Không biết được! Hiện tại, Hàn Thuyên có phạm phải sai lầm hay không, tôi cũng không chắc."
"Trên dưới cũng hơn mười mũi." Dục Minh nói một câu không đầu không cuối, Tư Du nghe xong lại càng trở nên ngốc nghếch, nhưng chỉ có Lâm Diệp là hiểu rõ ý anh nhất.

Cô gật đầu.

"Chị dâu! Dục Minh! Hai người đang nói gì vậy? Sao em lại không hiểu gì hết?" Tư Du bất mãn.

Dục Minh nhìn gương chiếu hậu, thấy Lâm Diệp không có ý định sẽ giải thích, anh ta đành tự giải thích cho Tư Du.

"Anh cả bị hung thủ tiêm nhiều liều ma túy, xem chừng...!Rất có khả năng..." Dục Minh không dám nói hết.

Nước mắt Lâm Diệp cũng lặng lẽ theo đó mà rơi, một giọt, hai giọt, cho đến khi trở thành những hạt mưa rơi dài xuống.

Tư Du nghe đến đây liền hiểu được tại sao chị dâu lại buồn, còn cả những giọt nước mắt ấy.

"Có khả năng, anh ấy sẽ bị nghiện!" Tư Du kêu lên như không dám tin, bất ngờ này kéo đến bất ngờ khác khiến cô mở to hai mắt, há hốc mồm kinh ngạc.

Dục Minh đáp lại bằng cái gật đầu.

Lục Hàn Thuyên có khả năng sẽ trở thành một người nghiện ma túy, anh lúc này còn đang là một cảnh sát, việc trở thành một tên nghiện với anh mà nói sẽ là sự đả kích, chưa kể Lục Hàn Thuyên...!Lòng tự trọng của anh vô cùng cao.

Cô...!Nên làm sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc