ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Về đến sở cảnh sát cũng gần giờ cơm trưa, cùng đội người Lục Hàn Thuyên đi vào sở cảnh sát, Lâm Diệp nhận được lệnh điều động của Lý Thuần Nguyên.

Lục Hàn Thuyên nhìn Dục Minh: "Cậu cùng họ đi trước, tôi đưa cô ấy gặp đại úy Lý rồi đến sau!"
Dục Minh gật đầu "vâng" một tiếng liền nhanh chóng rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng của Dục Minh và Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, khi họ rẽ sang hành lang khuất bóng, Lâm Diệp lúc này mới nhìn đến Lục Hàn Thuyên.

Cùng anh đứng ở hành lang không có lấy một bóng người, tuy không chật hẹp nhưng có một loại áp lực rất lớn, Lâm Diệp cười nói: "Anh chỉ cần chỉ đường, tôi sẽ tự mình đi!"
Cô không muốn làm phiền thời gian của anh, Lâm Diệp trước nay không thích quá dựa dẫm vào người khác, Lục Hàn Thuyên cũng không ngoại lệ, chỉ cần là việc cô có thể làm cô sẽ cố gắng làm bằng sức của mình.

Lục Hàn Thuyên lịch sự: "Tôi đưa cô đi!"
Thấy anh đã kiên quyết, bản thân cô cũng không thể chối từ được, Lâm Diệp đồng ý.

Lúc họ đi ngang qua những phòng ban khác, ánh mắt mọi người liền đặt vào hai người.

Tự hỏi là tại sao Lục Hàn Thuyên lại đi cùng Lâm Diệp, càng muốn biết cô gái xinh đẹp đi bên cạnh đội trưởng Lục là ai, tại sao lại có mặt ở đây.

Lục Hàn Thuyên ở Sở cảnh sát có thể nói là người khó giao thiệp, anh không mấy cởi mở với cấp dưới, lại là người lạnh lùng nghiêm túc, theo lệ mọi người chỉ chào hỏi đôi ba câu.

Trên đường đi đến phòng làm việc của đại úy Lý, Lục Hàn Thuyên lén nhìn Lâm Diệp, hành động đảo mắt của anh không bị cô phát hiện, ánh mắt anh rơi vào gương mặt Lâm Diệp mấy giấy tựa như đó chỉ là tình cờ.

Nói cô thích nghi tốt cũng không sai chút nào, mọi chuyện trong một sáng vừa xảy ra, từ cảm xúc đến đều nói lên Lâm Diệp là người nội tâm kiên định, mọi chuyện chuẩn mực đúng phép, cô biết kiềm chế cảm xúc tiêu cực của chính mình, biết giấu diếm cảm xúc mà lẽ ra một người bình thường khi nhìn vào thi thể sẽ sinh ra hoảng sợ, lo lắng, có người còn nôn ói không ngừng.

Tính chất của cảnh sát hình sự là vào sinh ra tử, không ngại bất kỳ nguy hiểm nào, dù có hy sinh tính mạng cũng nhất định phải tìm ra được sự thật, bắt giữ tội phạm.

Lâm Diệp cho Lục Hàn Thuyên thấy được một cô gái chững chạc chỉnh chu, trưởng thành tốt về mặt ý thức và nhận thức, từ ở cô sẽ không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào, cũng có thể Lâm Diệp đang khẳng định cho Lục Hàn Thuyên thấy cô vào đây không phải vì bợ đỡ, càng không phải chỉ có tiếng mà không có miếng, cô chỉ có ý giúp đỡ bọn họ tốt hơn.

Đến cầu thang chuẩn bị lên tầng điện thoại trong túi Lâm Diệp reo lên, nhạc chuông điện thoại đánh thức giác quan của con người, Lục Hàn Thuyên định dừng bước để Lâm Diệp nghe điện thoại, nhưng Lâm Diệp lại chọn cách nhận điện thoại trước mặt Lục Hàn Thuyên, cô bước tiếp vừa đi vừa không tỏ ra vội vàng với cuộc gọi đến.

Thật ra, Lâm Diệp biết người gọi đến là ai nên lúc bắt máy cô cũng không gấp rút, từng động tác từ tốn lịch sự.

Giống như càng kéo dài thời gian Lâm Diệp sẽ càng vui vẻ.

"Chị Lâm! Xin chào!" Lâm Diệp nở một nụ cười trong ba giây liền thu lại, trở về dáng vẻ tùy hứng lạnh lùng.

Bên kia, giọng người phụ nữ trung niên tỏ rõ bất mãn: "Lâm Diệp! Rốt cuộc là con đang chơi trò gì với mẹ vậy hả?"
Lục Hàn Thuyên đi bên cạnh, dù Lâm Diệp không bật loa ngoài, anh vẫn nghe được giọng người phụ nữ trung niên bên kia mắng Lâm Diệp.

Bà dường như đang rất giận, nhưng cô gái Lâm Diệp này giống như đang trêu cho đối phương càng tức giận nhiều hơn.

Cách cô gọi mẹ cũng thật khác người, thay vì gọi mẹ, Lâm Diệp thích gọi mẹ lại chị Lâm, mà cách gọi này nói lên nếu mối quan hệ của mẹ và con gái không tốt chắc chắn sẽ không có sự gần gũi đó, bà Lâm giống như đã sớm quen.

Lâm Diệp bước từng bước trên cầu thang bộ, nhàn hạ ung dung trả lời: "Con chơi trò gì với mẹ kia chứ? Chị Lâm, không phải con đã gửi một đặc vụ chạy bằng cơm trả lời mọi thắc mắc của mẹ ở chỗ mẹ sao?"
Mẹ Lâm ngồi trên sofa, tivi bật tiếng rất nhỏ chỉ có thể xem được hình ảnh chiếu trên nó, cặp lông mày của bà khi nhìn đến cậu trai đối diện chỉ cách bà một cái bàn trà nhíu lại, giận dữ mắng vào điện thoại: "Thằng nhãi Lâm Hạo bảo con đồng ý với lão Lý, đến chỗ ông ấy rồi!"
Chuyện Lâm Diệp đến phòng hình sự, mẹ cô không đồng ý.

Lâm Diệp đã cố gắng thương lượng với Lý Thuần Nguyên, cũng đã cố gắng hòa giải mọi chuyện cho mẹ, đáng tiếc cái cục Lâm Hạo ở nhà không khéo miệng.

Bây giờ...???
Chính là quá trình bà hỏi tội Lâm Diệp, bằng một cách trực tiếp không thông qua trung gian!
Lâm Diệp gật gù: "Được rồi mẹ! Chuyện gì cũng không liên quan đến con, mẹ muốn nói gì tí con chuyển máy cho chú Lý giúp mẹ! Há...!Được không?"
"Lâm Diệp! Tiểu Diệp..." tiếng gọi của mẹ Lâm kết thúc trong vô vọng.


Lâm Diệp xoa mi tâm, cất điện thoại vào lại túi xách.

Đúng là, cuộc đời này phải bị mẹ mắng mới ngộ ra được nhiều điều.

Dù là bác sĩ tâm lý thao túng người khác, Lâm Diệp vẫn bị mẹ bắt bài, chiêu tắt điện thoại này có chút thất lễ nhưng Lâm Diệp đã sớm làm thành quen.

Lục Hàn Thuyên hình như vừa phát hiện ra được một biểu cảm mới lạ của Lâm Diệp, nhận ra cô rất sợ mẹ, còn bị bà ấy quản mọi việc, anh không ngờ cô gái không mấy quan tâm sự đời kia lại có một cơn ác mộng mang tên mẹ, càng nghĩ anh lại càng muốn cười.

Lâm Diệp hiểu chứ, mẹ cô to tiếng như thế sẽ không tránh khỏi việc bị Lục Hàn Thuyên nghe thấy.

Cô điềm nhiên trò chuyện với anh: "Tôi dù sao cũng chỉ ở phòng hình sự vài tháng, anh sẽ không chấp tôi đúng không?"
Lục Hàn Thuyên không biết tại sao cô lại hỏi vậy, có lẽ cô nhận ra anh không thích sự có mặt của cô trong đội hình của anh, có thể là lúc này anh không thích cô.

"Cô cứ giải quyết với mẹ cô là được!"
Lâm Diệp gật gật: "Cảm ơn! Tôi chỉ muốn làm tốt việc của mình, hoàn toàn không muốn gây trở ngại cho ai!"
"Cô phát hiện được rất nhiều, đúng không?" Lục Hàn Thuyên đột nhiên chuyển chủ đề, ánh mắt anh nhìn thẳng con đường phía trước, câu hỏi này không giống moi móc tin tức từ chỗ Lâm Diệp mà là muốn tham khảo từ cô.

Anh giải quyết nhiều vụ án, cũng chẳng đơn giản như cách của cô nhưng cô cũng đã nói, cô có con đường có thể giúp họ dễ đi hơn.

Lục Hàn Thuyên từng vướng vào nhiều vụ, gần cả tháng cũng chẳng tìm ra được hung thủ, cho nên sự xuất hiện của Lâm Diệp có thể xem là một kỳ tích.

Vả lại, tâm lý học rất tốt.

Anh cũng từng được tập huấn tâm lý, nhưng khả năng vận dụng không cao, chú Lý muốn cô về đội của anh chắc là muốn mọi người học hỏi, cũng cho anh biết rằng thời đại bây giờ không thể cứ dựa vào việc truy lùng hay bắt giữ.

Đó còn là sự đọc hiểu, đặt mình vào hung thủ cũng như nạn nhân.

Cảm nhận quá trình, sẽ cho ra con đường đi ít nhọc nhằn, nhưng đó không đồng nghĩa mọi thứ trên lý thuyết đều sẽ đúng thực tiễn.

Lâm Diệp không giấu diếm, vừa đi cô vừa nói: "Theo khám nghiệm ở hiện trường, nhận định của tôi không nhiều nhưng sau khi xem xét thi thể cùng tư thế mà đội của anh phát hiện tôi có rất nhiều nhận định.

Nạn nhân đều là nam, lần lượt bị hành hung cho đến chết.

Cho thấy hung thủ rất căm ghét họ, đây không còn là vụ án giết người trả thù, nó đã vượt qua mức bình thường, có thể được xếp vào những vụ án liên hoàn..."
Giọng Lâm Diệp đều đều, như trần thuật những lý luận mà mình có: "Ba nạn nhân, thi thể đặt ở những phòng khác nhau, nhưng tại sao chỉ có thi thể ở phòng tắm là nằm.

Anh không thấy lạ sao? Nhà vệ sinh là nơi không sạch sẽ, chẳng khác nào tượng trưng cho một sự sỉ nhục.

Còn phòng khách, phòng ngủ, tư thế của họ đều là tựa vào tường.

Nó nói lên cái gì? Nói lên, đó từng là hình ảnh trong tâm trí hung thủ, có thể là điều khiến hung thủ mãi cũng không quên được."
"Ý cô là hung thủ muốn tái hiện lại quá khứ? Để nạn nhân cảm nhận được cảm giác của hung thủ?" Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp.

Cô xoay đầu nhìn anh, nụ cười trên môi nở rộ giống như tìm được chân ái, Lâm Diệp cười vì khả năng của Lục Hàn Thuyên rất cao, vừa nói thế đã có kết luận đúng.

"Không sai! Chính là phải làm nhục họ, lúc sống không tử tế, đến chết càng không cho họ thể diện.

Cả việc, hung thủ đã cắt mất nơi nhạy cảm của cả ba nạn nhân, mà cho dù có tìm cũng không tìm ra ấy.

Anh nói xem, phải hận thế nào mới làm vậy?" Lâm Diệp đặt câu hỏi.

Lục Hàn Thuyên liền đáp: "Ôm hận từ bé?"
Lâm Diệp lại như khen thưởng cho câu trả lời của anh, cô cười tươi nụ cười như nắng sớm, sáng bừng cả khuôn mặt: "Ừm! Như tôi đã nói, việc hình thành hành vi phạm tội sẽ mất khoảng 25 đến 30 năm.


Để tích góp được tâm lý chống đối hận xã hội như vậy, chỉ có thể trong quá trình trưởng thành đã gặp không ít biến cố!"
"Thế hung thủ sẽ khoảng 25 đến 30 tuổi! Thi thể là được vận chuyển đến, cho nên hung thủ sẽ có xe riêng, còn có một căn nhà riêng.

Để có thể giam giữ nạn nhân rồi hành hung, có thể là có tận hai căn nhưng không đăng ký bởi tên của mình."
"Này! Tôi thấy anh rất có tiềm năng đấy!" Lâm Diệp không giấu nổi kinh ngạc.

Lục Hàn Thuyên không biểu cảm, khách sáo nói: "Cảm ơn!"
"Không những thế, để đảm bảo vận chuyển an toàn hung thủ sẽ có nhà gần hiện trường gây án.

Từ sở cảnh sát đến hiện trường cũng mất ba mươi phút, hung thủ sẽ phải đi nhanh hơn, nhưng sẽ phải tránh gây chú ý.

Thời gian vận chuyển thi thể chỉ có thể là buổi tối, camera an ninh chắc chắn đã quay lại được chiếc xe mà hung thủ vận chuyển thi thể."
Đây điều là kiến thức cơ bản, đúng là nói lý thuyết thì rất dễ, nhưng bây giờ chưa có căn cứ.

Chỉ cần lát nữa, Lâm Diệp xem bản đồ thành phố, tính toán quy trình và quá trình một loạt, lại hiểu thêm về nạn nhân, có thể cô sẽ có thêm dẫn chứng thuyết phục hơn.

"Có đói không?"
Người đàn ông bên cạnh đổi chủ đề rất nhanh, Lâm Diệp ngây ngốc mất mấy giây, khi cô phản ứng lại hai người đã đứng ở cửa phòng làm việc của chú Lý Thuần Nguyên.

Nói sao thì đại úy Lý cũng là người cô không muốn gặp nhất lúc này, nhưng hình như ông lão này không cho cô an phận thủ thường như cô vẫn nghĩ.

Lâm Diệp xoay đầu cười với Lục Hàn Thuyên: "Đội trưởng Lục! Anh có thể vào cùng tôi không?"
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt: "Tôi còn tưởng cô bảo tôi tránh mặt!"
"Tí nữa, lúc tôi ra hiệu cho anh, anh liền gọi tôi quay về phòng làm việc có được không?" Lâm Diệp khẩn cầu.

Nhìn ánh mắt khốn khổ của cô như thật sự cần giúp đỡ, anh cũng chưa từng nghĩ loại biểu cảm này sẽ xuất hiện trên gương mặt Lâm Diệp, tên cô cho anh một bầu trời dễ chịu, nhưng cách Lâm Diệp đối diện với mọi người một chút cũng không dễ chịu như suy nghĩ.

"Được thôi!" Lục Hàn Thuyên đồng ý.

Thấy anh gật đầu, Lâm Diệp thở phào, quyết định gõ cửa: "Chú Lý! Cháu là Lâm Diệp!"
Bên trong, giọng Lý Thuần Nguyên vang lên: "Mau vào đi!"
Khi Lâm Diệp mở cửa đi vào, Lý Thuần Nguyên tưởng chỉ có mình cô cho đến khi bóng dáng Lục Hàn Thuyên cũng xuất hiện.

Anh đi phía sau, cẩn thận đóng cửa.

Lý Thuần Nguyên nghi hoặc: "Hai người...!Cùng đến trình diện à?"
Lâm Diệp cười: "Cháu bảo anh ấy cùng vào!"
Lục Hàn Thuyên cúi đầu chào Lý Thuần Nguyên, khi nhận được sự cho phép của ông, hai người đi đến sofa, ngồi xuống.

Lâm Diệp một góc sofa, Lục Hàn Thuyên một góc sofa.

Một nam, một nữ ngồi bên cạnh nhau, nhìn màu sắc quần áo có nét tương đồng, nhưng nhìn sắc mặt thì hoàn toàn xa lạ.

Lâm Diệp tỏ ra chán đời, cô giống như sống cùng với đêm tối, mặt mũi xinh đẹp nhưng khiến người ta cảm nhận một sự xa cách kì lạ.

Lục Hàn Thuyên không tỏ thái độ, anh đối xử với mọi người đều là trong nóng ngoài lạnh, công tác cùng nhau lâu ngày đại úy Lý cũng hiểu.

"Chú Lý! Chú gọi cháu có việc gì sao?" Lâm Diệp cười nói, quyết định lên tiếng trước.

Để ý mới thấy, Lâm Diệp rất hay cười, chỉ cần cô cong khóe môi lên sự xinh đẹp càng lộ rõ, hàm răng trên trắng sáng, môi mỏng tô lên ít son đỏ, màu sắc không chói mắt lại còn phù hợp với làn da trắng mịn của cô.

"Uống trà đi!" chú Lý đưa tách trà cho Lâm Diệp, lại rót một tách cho Lục HànThuyên: "Tiểu Lục! Đây, uống trà đi!"

"Không có việc thì không thể gọi cháu đúng không?" chú Lý nhíu mày nhìn Lâm Diệp, sự chất vấn rất rõ trong đôi mắt.

Ngược lại, ánh mắt Lâm Diệp lảng tránh, cô quay mặt đi uống trà, cẩn thận đặt xuống rồi mới cười hì hì như không có chuyện gì.

"Về chi phí thuê cháu ba tháng ta đã bàn với cấp trên, họ đồng ý với số tiền cháu đưa ra.

Trong hôm nay sẽ chuyển khoản cho cháu, còn có thẻ đặt cách của cảnh sát với chức vị Chuyên gia hỗ trợ.

Cháu thấy thế nào?" Chú Lý nói xong, nhướng mắt với Lâm Diệp.

Cô cười cười, gượng gạo nói nhỏ: "Chú Lý! Chú cũng biết đó, chuyện không phải là tiền bạc hay chức vụ.

Chuyện ở đây là...!bà Lâm tiếp quản gia sản ở chỗ cháu."
Lâm Diệp ham tiền là thật, nhưng cô thật sự không thể chịu trận trước mẹ mình.

Bà ấy...!nói không chừng sẽ cắt đứt mối quan hệ mẹ con với cô.

Mà Lâm Diệp có bản tính sợ mẹ từ bé, bây giờ làm chuyện mẹ Lâm không thích, cô chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Lý Thuần Nguyên nghe đến Lâm Túc, ông xoa mi tâm, nhìn chằm chằm Lâm Diệp.

Ông cũng một lời khó mà thốt ra.

"Cháu không biết đâu, chú lựa lời mà nói với mẹ cháu.

Ban đầu, cháu đã bảo sẽ không làm trái ý mẹ, bây giờ thì hay rồi.

Cháu! Lâm Diệp, trở thành đối tượng bị truy sát!" Lâm Diệp thật sự rất bất mãn.

Chỉ là dáng vẻ bất cần đời của cô khiến Lục Hàn Thuyên buồn cười, anh khẽ phát ra âm thanh, Lâm Diệp liền quay phắt đầu lại nhìn anh, cả Lý Thuần Nguyên cũng không thể dời đi ánh mắt.

"Anh còn cười?" Lâm Diệp chuyển đối tượng sang Lục Hàn Thuyên, mặc dù anh chẳng làm gì cô.

"Thôi được rồi! Chuyện mẹ cháu cứ để sau! Chú nghe nói, hôm nay có vụ án mới?"
Lý Thuần Nguyên không muốn nói tới Lâm Túc - mẹ Lâm Diệp là vì ông cũng không thể làm gì khác Lâm Diệp, chuyển hướng đối tượng sẽ dễ nói chuyện hơn nên ông hỏi về vụ án, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Diệp về chuyện nên đối phó với mẹ Lâm thế nào.

Lục Hàn Thuyên gật đầu, cất giọng báo cáo tình hình: "Phải! Hiện trường phát hiện ba thi thể nam đều trong tình trạng không có quần áo, có nhiều vết thương do bị hành hung lúc còn sống.

Về danh tính nạn nhân vẫn đang được điều tra!"
"Lâm Diệp, cháu nhận định thế nào?" Lý Thuần Nguyên nghe đội trưởng đội cảnh sát báo cáo xong, không cùng anh trao đổi mà chuyển hướng sang cô.

Lâm Diệp tựa lưng vào sofa, ung dung nói lên suy nghĩ: "Trong một khoảng thời gian ngắn, liên tiếp giết chết ba người.

Đây không còn là hung thủ bình thường nữa, tâm lý đã bị biến chất.

Nhưng trước đó thì khác, không hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra, giống như đột nhiên lại phát điên.

Theo như tâm lý của một hung thủ bình thường, thời gian gây án phải cách nhau ít nhất từ một đến hai tháng.

Điều này nói lên, hung thủ đã mất kiên nhẫn, cũng đã không còn cảm thấy đủ với những thứ từng chết trong tay mình!"
"Khả năng bạo lực của hung thủ có thể đã rất cao, khả năng kiềm chế cũng không còn nằm trong tầm kiểm soát!" Lục Hàn Thuyên nói.

Lâm Diệp gật đầu, tiếp lời anh: "Chính vì vậy, đối tượng tiếp theo có thể sẽ xuất hiện trong nay mai.

Cho nên..."
Ánh mắt cô hướng đến Lý Thuần Nguyên, ông nhìn một cái liền hiểu cô có ý gì, Lâm Diệp cười: "...!cháu cần điều tra cẩn thận một chút, thời gian tới chắc sẽ không thể về nhà được.

Nếu chú có thời gian hãy nói với mẹ cháu một tiếng.

Hiện tại, cháu rất bận.

Được không?"

Cái đồ ranh ma! Chú Lý lắc đầu bất lực, ông liếc nhẹ Lâm Diệp, cô lại ủy khuất cầu cứu ông.

Lý Thuần Nguyên đành gật gật đầu: "Được được được! Bác sĩ Lâm công việc bận rộn! Chú nhận đòn giúp cháu!"
Lâm Diệp cười: "Cảm ơn chú! Phòng hình sự còn việc, bọn cháu đi trước!"
Biết con bé Lâm Diệp đang định trốn, Lý Thuần Nguyên định gọi lại nhưng Lục Hàn Thuyên hiểu ý ám chỉ cô đã nói khi hai người đứng ngoài cửa, anh liền đứng dậy: "Lâm Diệp vẫn chưa ăn trưa, cũng muộn rồi, văn phòng lại nhiều việc nên bọn cháu xin phép đi trước!"
Lý Thuần Nguyên phải làm sao?
Đương nhiên là không thể giữ người, dù sao Lâm Diệp cũng là đối tượng dưới sự quản lý của Lục Hàn Thuyên, ông muốn ép thì ép được sao?!.

truyện xuyên nhanh
Nhìn hai người rời văn phòng của mình, Lý Thuần Nguyên nhìn rất lâu cũng không rời mắt.

Trong trí nhớ của ông, Lâm Diệp là cô bé rất hay trốn tránh, cô nhút nhát, chán ghét cuộc sống và luôn có những cảm xúc tiêu cực.

Bây giờ, Lâm Diệp cứ như ve sầu thoát xác.

Chỉ là những nụ cười của cô khiến ông không yên tâm, ông cũng biết trong đó có bao nhiêu bất lực.

Là thành viên mới nên Lâm Diệp không tránh khỏi quá trình ra mắt mọi người, ở đây Dục Minh, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã biết cô, chỉ còn Tư Du và Khúc Hổ.

Khi Lâm Diệp cùng Lục Hàn Thuyên quay trở về phòng hình sự, mọi người cũng vừa hay có mặt đủ.

Lúc anh mở cửa, cô đi phía sau vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Lâm Diệp tự nhiên cũng mỉm cười để bầu không khí bớt căng thẳng, Tiểu Bạch mặc quần thể thao, áo thun sạch sẽ màu đen vẫy tay với Lâm Diệp.

"Mọi người! Giới thiệu một chút!" Lục Hàn Thuyên nói.

Năm con người có mặt trong phòng liền nghiêm túc xoay về hướng anh, chờ đợi.

Lục Hàn Thuyên giới thiệu về Lâm Diệp đang đứng bên cạnh: "Cô ấy là bác sĩ Lâm Diệp, là cố vấn tâm lý của phòng hình sự.

Sau này sẽ là chuyên gia hỗ trợ chúng ta phá án, mọi người làm quen một chút! Tôi mời cơm!"
"Được đó!" mọi người đồng thanh.

Lục Hàn Thuyên nói xong rồi, đến phiên Lâm Diệp tự giới thiệu, cô cúi đầu chào một cái, lúc đứng ngay ngắn nghiêm túc cô nhìn mọi người một lượt, nhận xét xong qua mấy giấy, Lâm Diệp nói: "Lâm Diệp! Xin chào!"
Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng dường như có thể nghe được tiếng thở của từng người, đến cả lúc con ruồi bay ngang qua cũng nghe được tiếng nó đập cánh.

Năm phút sau không ai nói gì, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Hết rồi?
Hết rồi!
Khi mọi người phản ứng lại thì một tràng pháo tay vang lên, Tiểu Hắc nói một câu: "Một lời giới thiệu ngắn gọn xúc tích lại hàm chưa mọi ý nghĩa.

Haha..."
"Tiểu Diệp! Em là Tư Du!" Cô gái duy nhất trong đội đứng lên, chạy đến ôm lấy cánh tay của Lâm Diệp.

Đây chính là cô gái trong miệng của Lục Hàn Thuyên ban nảy, tuy không phải nhan sắc khuynh thành nhưng mắt đẹp, mũi cao, lúc cười còn có lúm đồng tiền, là một con người gần gũi.

Tư Du bám vào cánh tay Lâm Diệp, giống như đã quen biết từ rất lâu, không chán ghét cô, còn vô cùng thân thiện nói chuyện với cô.

Tư Du mặc quần kaki màu trắng, bên trên là áo thun màu xanh, áo bỏ vào quần nên chọn thêm một đôi giày bata thể thao thoải mái dễ đi lại.

Lâm Diệp nhìn từng người đứng lên giới thiệu, sau khi nắm rõ tình hình, mọi người kéo nhau đi ăn trưa.

Điều quan trọng là để thành viên mới như cô có thể cảm thụ được cuộc sống của cảnh sát.

Hai cô gái kéo nhau đi trước, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi sau.

Lâm Diệp vừa vào, dường như đã trở thành trung tâm của đội cảnh sát, Khúc Hổ vỗ vai Dục Minh, lại nhìn Lục Hàn Thuyên: "Anh cả! Cô gái này không tệ đấy!"
Lục Hàn Thuyên không nói, Dục Minh lại có lời khen: "Cô ấy, giống như quái vật vậy! Trong đầu suy tính rất nhiều, nhưng lại lựa chọn không nói!"
"Cẩn thận cái miệng của cậu!" Khúc Hổ lườm Dục Minh, kéo anh ta cùng rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc