ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Nơi cổ tay Lâm Diệp in mấy dấu ngón tay đo đỏ, đêm qua lúc Khương Hạo đề lên người cô rồi áp tay cô lên đỉnh đầu chắc chắn đã dùng nhiều lực.

Da Lâm Diệp lại trắng không tì vết, ửng đỏ một chút cũng đủ nổi bật chỗ bị thương.

"Đã bôi thuốc chưa?" Lục Hàn Thuyên nhìn cô, Lâm Diệp chớp mắt.

Đêm qua về nhà khá muộn, cô cũng quên mà đi ngủ luôn, sáng nay lười biếng, nghĩ bụng cũng chẳng đến nổi tàn phế nên không mấy quan tâm.

Thấy cô im lặng không nói gì Lục Hàn Thuyên buông tay cô ra, nơi vị trí anh nắm vào vẫn còn vươn lại hơi ấm.

Nhìn lại thì, hai người ở trên sofa...!khoảng cách của hai người cũng khiến mùi hương của cả hai hòa vào nhau, gần đến mức Lâm Diệp cảm thấy lồng ngực lớn của anh áp chế hơi thở của cô.

Không khí xung quanh Lâm Diệp đột nhiên ngột ngạt, Lục Hàn Thuyên lấy trong túi áo khoác ra một lọ thuốc mỡ bôi vết thương.

Lâm Diệp thấy anh định giúp mình thì nhanh miệng, còn giật tay dịch người trốn đi: "Tôi sẽ tự làm! Tôi...!Tôi rất bận! Anh về trước đi!"
Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Tôi đâu làm hại cô, sao cứ phải khăng khăng đuổi khách vậy?"
"Tôi không có đuổi anh! Tôi thật sự, rất bận!" Lâm Diệp cố bình tĩnh thanh âm.

Có trời biết, cô lúc này khẩn trương đến độ nói cũng không dám nói, thở cũng sợ mình thở quá mạnh.

"Giúp cô bôi thuốc xong tôi sẽ đi!"
Lâm Diệp nên thế nào?
Im lặng một lúc, cô chấp nhận để anh bôi thuốc cho.

Lựa chọn, chính là chấp nhận!
Lâm Diệp để Lục Hàn Thuyên bôi thuốc, anh chấm ít thuốc mỡ có mùi kỳ quái chấm lên chỗ mấy dấu đỏ.

Cổ tay Lâm Diệp có chỗ bị bầm, có chỗ đỏ, đêm qua chắc vì say mùi rượu nên đầu óc Lâm Diệp một chút cũng không biết đau.

Bây giờ có người để tâm, cô đột nhiên thấy hai cổ tay hình như cũng có biến hóa.

Cái gì càng để ý thì nó sẽ trở thành một nguyên nhân ảnh hưởng đến tâm lý, mà chính lúc này Lâm Diệp đang mắc phải điều đó.


"Ấy! Đừng ấn!" Lâm Diệp kêu lên khi Lục Hàn Thuyên không khống chế được lực ngón tay, chạm vào chỗ bầm tím có chút đau.

Anh điều chỉnh ngồi thẳng người, kéo tay cô: "Tưởng cô không biết đau!"
"Tôi là con người, cũng chẳng phải hoa lá, cây cỏ đương nhiên là biết đau!" Lâm Diệp bất mãn.

Lục Hàn Thuyên bật cười, giọng anh trầm thấp hiền hòa, không gay gắt như thái độ của ai đó.

Lâm Diệp bất giác đỏ mặt vì tiếng cười của anh, thật ra cô không ghét anh như đã nói, chỉ là giận quá nên muốn làm tổn thương anh một chút.

Ai mà ngờ được người đàn ông này với tính tình nóng giận đùng đùng như trời giông nổi bão của cô lại chịu đựng, chấp nhận, kiên trì đến độ khiến người ta đau lòng.

"Hôm nay đã tìm được hai đối tượng tình nghi, trong đó có một cô bé tính tình rất giống cô!" Lục Hàn Thuyên kéo tay còn lại của Lâm Diệp, lấy ít thuốc vừa bôi vừa nói.

Lâm Diệp bĩu môi: "Thì sao chứ! Tôi cũng không phải kẻ tình nghi!"
"Giữa một cô bé chống đối và một cô bé chịu hợp tác, cô nghi ngờ ai hơn?"
"Đương nhiên là người chống đối!"
"Tại sao?"
"Không phải dân gian có câu có tật giật mình sao?"
Lục Hàn Thuyên mỉm cười, gật gật đầu.

Lâm Diệp hơi cúi đầu xuống chủ ý là để nhìn vết thương trên tay, Lục Hàn Thuyên lại đang định ngẩng lên nên một cú liền đụng phải nhau.

King một tiếng, hai cái đầu va vào nhau một cách không hề báo trước.

"Ui..." Lâm Diệp ôm trán.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, bỏ qua cơn đau trên trán mình, hướng đến trân Lâm Diệp, anh nắm lấy tay cô vạch ra rồi nhìn trán nhỏ đỏ lên: "Để tôi xem!"
Khi hai người chạm mắt, một luồng điện như chạy trong không khí, một phát đâm thẳng vào tim Lâm Diệp.

Từng lỗ chân lông cũng theo đó mà dựng đứng cả lên, thịch một tiếng cũng không rõ là trái tim anh hay trái tim cô, chỉ biết nó đang biểu tình.

Khoảnh khắc nhất thời chẳng ai biết nên làm gì nữa, hai người nhìn nhau rất lâu, đến độ cái chớp mắt đầu tiên cũng khiến Lâm Diệp lúng túng.


Đồng tử Lâm Diệp rất đẹp, chứa đựng cả bóng hình Lục Hàn Thuyên, trong mắt anh cũng chỉ có mỗi cô.

Cảm giác lạ lẫm chạy trong thân thể hai người, Lục Hàn Thuyên thấy cơ thể mình đột nhiên ngày càng nóng giống như phát sốt, ngực anh đập thịch một cái.

Lâm Diệp lại cảm nhận được máu trong người cô như đang chảy ngược, lồng ngực cũng vì vậy mà đập những nhịp thở dồn.

Đôi bạn trẻ nhìn nhau đến ngây người thời khắc đó không gian và thời gian như dừng lại, mọi thứ bao vây lấy hai người rơi vào khoảng không, Lục Hàn Thuyên chẳng hiểu từ lúc nào bàn tay đang chạm vào trán cô lại di chuyển ra sau gáy Lâm Diệp.

Ánh mắt anh di chuyển đến đôi môi mỏng đỏ tươi màu anh đào của cô, lại nhìn lên đôi mắt đẹp như biết cười đang chăm chú vào anh.

Có thứ gì đó thôi thúc thân thể anh, cứ như cơn mưa đầu mùa tưới ướt trời hạ nóng bức, anh rạo rực khi đối diện với cô gái kín đáo nhưng nóng bỏng này, anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Lâm Diệp chớp chớp mắt, khoảng cách giữa hai người ngày một gần, cô không hiểu sao theo bản năng chính mình lại nhắm mắt.

Cho đến khi anh tiến đến Lâm Diệp cả chút phản kháng cũng không có, Lục Hàn Thuyên lại không giống như người đàn ông đạo mạo ngày thường luôn khuôn phép lịch sự, anh tiến đến ngày một gần, cả quá trình cũng nhanh đến chóng mặt.

Thời gian lúc đó trôi thật chậm, kể cũng lạ...!Lâm Diệp đối với anh không có chút bài xích nào, ngược lại mùi hương của anh khiến cô dễ chịu, khiến cô chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Cảm nhận cô gái trong vòng tay mềm mại nương theo cái ôm của mình, Lục Hàn Thuyên cảm thấy lòng mình vui sướng.

Lâm Diệp nắm lấy hai bả vai anh, còn anh cứ thế mà đem cô hạ thấp dần xuống ghế.

Cho đến khi, Lâm Diệp nằm dưới thân anh, Lục Hàn Thuyên đè ở trên, hai người trong gang tấc chạm nhẹ môi.

Nụ hôn bất ngờ như chuồn chuồn chớp nước, phá hủy mọi suy nghĩ của cô gái hai mươi tám tuổi, đây...!là nụ hôn đầu của cô.

Mà người đàn ông này...!mấy hôm trước còn cùng cô cãi nhau.

Lâm Diệp tá hỏa.


Môi của anh...!sự mềm mại ngắn ngủi nhưng rõ ràng khiến tiềm thức Lâm Diệp xuất hiện một cú chấn động.

Môi cô gái nhỏ mềm mại thơm ngát, hương trà nhàn nhạt trong hô hấp của anh, chủ yếu là mùi thơm dịu của nước hoa trên người Lâm Diệp, sắc hương của hoa anh đào bao bọc lý trí anh.

Khi Lục Hàn Thuyên định đưa lưỡi tách môi cô tiến vào sau khi chạm, điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên.

Cuộc gọi này...!không biết là tốt hay xấu!
Âm thanh huyên náo phá tan không khí dịu dàng, Lâm Diệp giật mình đẩy Lục Hàn Thuyên ra, anh bị cô phản kháng quá khích nên một cú đẩy ngã qua bên kia.

Lâm Diệp vội vã chạy đến bàn làm việc, cô lấy điện thoại, điều chỉnh tâm trạng ba giây mới dám ấn nghe.

"Mẹ!" Lâm Diệp bình tĩnh đến độ, mặt đến cả đỏ cũng không dám đỏ.

Mẹ Lâm cười nói vào điện thoại: "Tiểu Diệp! Con ăn cơm chưa?"
Lâm Diệp: "Rồi ạ! Vừa ăn xong! Mẹ có chuyện gì sao?"
Mẹ Lâm lại cười: "Chiều này, bác Lý con nói muốn mời nhà chúng ta ăn cơm.

Còn nói..."
Lâm Diệp len lén nhìn Lục Hàn Thuyên đang ngồi trên ghế, lúc nảy điện thoại gọi đến, anh hận đến nổi không thể cầm lấy nó ném đi.

Cô vô thức sờ lên môi mình, dư âm từ độ ấm vừa rời khỏi đó vẫn còn và sự mềm cứng không rõ từ môi anh vẫn đang động lại trên môi cô.

Hơi thở người đàn ông phả vào mặt cô, rất hấp dẫn cũng rất kì lạ, đây là lần đầu tiên Lâm Diệp cảm nhận được có thứ gì đó thôi thúc cô, cảm giác không khác gì ngày Lâm Diệp đăng ký học tâm lý học.

"Buổi chiều con sẽ thu xếp về sớm, mẹ cùng Lâm Hạo cứ đến đó trước đi, rồi bảo Lâm Hạo gửi địa chỉ cho con.

Con lái xe đến sau!"
"Được được! Con nhớ đến là được! Có thể ghé trung tâm mua một bộ váy mới, mặc vào cho xinh đẹp một chút!"
Lâm Diệp nghi ngờ: "Mẹ! Mẹ không phải lại..."
"Lại cái gì! Mẹ là mẹ con, mẹ bán con được sao?"
Được không?
Câu trả lời là có!
Lâm Diệp tắt máy, chỉnh lại mái tóc rồi đi đến chỗ Lục Hàn Thuyên, cô không ngồi xuống anh cũng không có ý định đứng lên.

Hai người im lặng, cho đến khi Lâm Diệp có ý định xoay đi thì anh nắm cô lại, kéo Lâm Diệp ngồi xuống bên cạnh, Lục Hàn Thuyên không biết nên nói gì cho phải.

"Hay là anh về đi! Tôi xem xong tài liệu, sẽ gửi cho anh một bảng nhận định!"
Lục Hàn Thuyên xoay đầu nhìn Lâm Diệp, mặt cô đã hết đỏ, cũng trở lại dáng vẻ thường thấy, anh có chút mất mát.


"Trở về sở cảnh sát đi, có được không?"
Đối với lời yêu cầu này, Lâm Diệp không cần nghĩ liền lắc đầu: "Không! Tôi đã chọn rời đi, chính là không có lựa chọn quay về!"
"Lâm Diệp!"
Lục Hàn Thuyên gọi tên cô rất dây dứt, Lâm Diệp cho rằng anh vì nụ hôn mà cô vô tình để mất kia nảy sinh một số ý niệm.

Lâm Diệp là người thế nào? Cô có thể xem đó là bất cẩn, cũng không muốn vì vậy mà trở thành sự trói buộc cho suy nghĩ của mình.

"Anh Lục! Một nụ hôn thì không nói lên được tôi phải có trách nhiệm gì đó với anh, cả với sở cảnh sát trong chức trách của anh càng không ảnh hưởng đến tôi!"
Nghe xong lời này, ánh mắt anh đông lại, lạnh lẽo tựa như một tản băng ngàn năm.

Thì ra...!với cô đó chỉ là một nụ hôn xuất phát từ sự cố...!hoàn toàn...!hoàn toàn không có lấy chút tình cảm nào.

"Em xem đó chỉ là một nụ hôn sao?" Lục Hàn Thuyên ngẩng ra.

Lâm Diệp chán ghét nhìn anh: "Không thì sao? Anh còn muốn tôi phải có trách nhiệm hay đền bù tổn hại à?"
"Lâm Diệp! Em..." Lục Hàn Thuyên đứng bật dậy, giận đến mức nói không nên lời.

Lâm Diệp cười mỉa mai: "Anh Lục! Đừng quên, anh từng nói tôi là cô gái bốc đồng!"
"Tôi không cố ý!"
"Lời nói ra rồi, không muốn người khác tổn thương thì nói là không cố ý! Vậy tôi nói anh chính là một tên khốn, một tên cậy thế hiếp người! Sau đó lại bảo tôi không cố ý có được không?"
"Lâm Diệp! Em ghét tôi đến như vậy sao?"
"Sao lại không thể? Vì cái gì mà tôi không được ghét anh? Người đuổi tôi đi là anh, người bảo tôi về cũng là anh! Anh xem tôi là cái gì, món đồ chơi có ích, lúc cần thì đến tìm lúc không cần thì vứt đúng không?"
"Chuyện hôm đó, tôi cũng không muốn, nhưng tôi thật sự lo lắng cho an nguy của em nên mới lớn tiếng với em! Em nói xem, nhở như em có mệnh hệ gì...!Tôi..." tôi chắc chắn không chịu nổi.

Lục Hàn Thuyên không nói vế cuối.

Lâm Diệp rõ ràng không muốn đuổi anh đi, nhưng miệng cô lại thốt ra mấy lời đáng ghét.

"Về đi! Phiền anh ngay bây giờ, ra về!"
"Lâm Diệp!"
"Lục Hàn Thuyên! Anh tôn trọng tôi lần cuối đi có được không!"
Cứ tưởng anh sẽ không buông tha, nào ngờ khi nhìn đến gương mặt người đàn ông nghiêm trọng, một nổi u buồn và thất vọng không che giấu, trái tim Lâm Diệp nhảy lên, có gì đó khiến cô cũng thấy khó chịu.

"Được! Lần cuối!" Lục Hàn Thuyên gật đầu, rời đi.

Lúc bước chân đến cửa anh đột nhiên dừng bước, không quên nhắc nhở: "Mỗi ngày bôi hai lần thuốc, tay của em nếu cảm thấy không ổn thì nên đi khám lại đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc