ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


"Cô Lâm!"
"Xin chào!"
"Cô Lâm!"
"Chào!"
Lâm Diệp vừa đi trên hành lang rộng của trường, vừa gật đầu chào hỏi các bạn sinh viên.

Mấy cô cậu năm hai năm ba ở đây rất ngưỡng mộ Lâm Diệp, phải nói là không thể nào ngưỡng mộ hơn.

Có điều...!
Hình tượng một cô giáo sư nghiêm túc, nghiêm khắc đã bị đôi dép đi dưới chân làm cho tan biến.

Ban nảy xuống xe, Lâm Diệp muốn thay giày cao gót, Lục Hàn Thuyên nhất quyết không đồng ý.

Anh còn bảo, nếu cô thay giày thì anh sẽ bế, còn nếu không muốn anh bế thì cô phải đi dép.

Giày cao gót bị tịch thu, Lâm Diệp khóc trong lòng.

Ở môi trường nhiều ánh mắt và lời bàn tán như trường đại học, cô không thể khiến cho đám trẻ con ở đây học theo thói xấu, huống hồ Lục Hàn Thuyên mà bế cô đi từ cổng vào đến lớp, chắc chắn sẽ gây không ít tranh cãi.

Miễn cưỡng đi dép, dù hơi xấu xí một chút nhưng vẫn còn tốt hơn để một người đàn ông ba mươi sáu tuổi, bế bỗng một cách hiên ngang.

Nhiều nữ sinh đi ngang qua Lâm Diệp, vừa chào xong liền thì thầm to nhỏ về phong cách hôm nay của giáo sư Lâm.

"Cô Lâm! Cô Lâm!"
Phía sau vang lên tiếng gọi.

Lâm Diệp dừng bước vừa vặn xoay người nhìn lại.

Tiếp cận cô là một nữ sinh, dáng người mảnh mai, đôi mắt sáng, mái tóc dài buông xõa, gương mặt trắng trẻo với đôi má ửng hồng.


"Lĩnh Niệm!" Từ trong miệng Lâm Diệp thốt ra một cái tên.

Lĩnh của núi cao trùng điệp, Niệm của cánh hoa nhỏ cài tóc.

Nét vừa đủ mạnh mẽ, thanh vừa đủ dịu dàng.

Cái tên rất đẹp!
Lĩnh Niệm chóng hai tay lên đầu gối, vừa thở dốc vừa gật đầu: "Là em!"
"Từ từ nói! Cô đang định đến phòng học!"
Lĩnh Niệm điều chỉnh hơi thở mấy giây, liền bước theo bên cạnh Lâm Diệp: "Cô Lâm! Em muốn hỏi một chút, đề tài nghiên cứu tâm lý của trường có phải cần một sinh viên tham gia cùng không?"
"Đúng vậy! Em định tham gia sao?" Lâm Diệp quan sát gương mặt cô gái nhỏ, con bé cao gần bằng Lâm Diệp, trong bộ quần áo đơn giản lại nói lên độ tuổi trong sáng của một cô gái.

Lĩnh Niệm gật đầu, vừa bước đi vừa nói: "Em muốn biết làm cách nào để tham gia! Em đến tìm thầy Hồ, nhưng thầy ấy bảo em tìm cô!"
"Dự án này không lớn lắm, nhưng nếu em muốn vẫn có thể nộp đơn trình lên giám hiệu.

Cô chỉ chịu trách nhiệm tư vấn, không đảm nhận việc nhận hồ sơ!"
"Cô Lâm! Cô nghĩ em có được không?" Lĩnh Niệm nhìn Lâm Diệp, bước chân cũng dừng lại.

Đôi mắt to đang chờ đợi câu trả lời, mà Lâm Diệp cũng không bước thêm bước nữa.

Đối với cô bé này Lâm Diệp từ đầu đã không có ý kiến, bởi vì cô bé vừa hiểu chuyện, tâm tư lại trưởng thành hơn những bạn cùng tuổi.

Dưới ánh nắng, Lâm Diệp được bao bọc trong hơi nóng của tự nhiên, cô áp chế Lĩnh Niệm vì trước mặt một cô bé Lâm Diệp trưởng thành hơn, chững chạc hơn rất nhiều.

"Lĩnh Niệm!" Lâm Diệp nhẹ giọng gọi tên cô bé.

Trong dòng người qua lại Lĩnh Niệm vẫn chăm chú nhìn Lâm Diệp, nhìn đôi môi đỏ mấp máy, Lĩnh Niệm chớp mắt.

Lâm Diệp nói: "Em cảm thấy năng lực của mình có đủ không?"
Lĩnh Niệm không dám đưa ra nhận xét về chính mình, câu hỏi của Lâm Diệp khiến cô bé ấp úng, mãi một lúc sau chỉ dám nhỏ giọng lí nhí cất lời.


"Cô Lâm! Cô thấy thành tích em thế nào?" Lĩnh Niệm rất muốn nghe ý kiến của Lâm Diệp.

Đối với trẻ nhỏ, đặt niềm tin quá nhiều là không đúng, hi vọng cao quá cũng là sai.

Lâm Diệp chưa bao giờ khen ai, dù cho người đó có tài giỏi đến mấy đi nữa, không phải cô không công nhận năng lực của họ.

Chỉ là...!Khi đánh giá cần một sự khách quan, mà cô muốn đánh giá một người luôn xét ở phương diện chúng ta là người lạ.

Còn đối với người quen, từ đánh giá kia sẽ chuyển thành một loại nhận xét không có sức ảnh hưởng.

Chung quy đều là do cảm xúc.

"Lĩnh Niệm! Năng lực là từ chính em! Người khác nhìn thấy, không có nghĩa là em nhìn thấy.

Người khác không thấy, không quy đổi thành em không có năng lực! Có hiểu không?"
"Nhưng cô Lâm...!Em..."
"Em có muốn tham gia đề tài tâm lý của trường không?" Lâm Diệp hỏi bằng giọng kiên quyết.

Lĩnh Niệm vẫn còn do dự: "Em..."
Lâm Diệp hỏi dồn: "Có hay không?"
"Có!" Lĩnh Niệm đáp gọn câu hỏi của Lâm Diệp bằng sự quyết tâm, nhưng khi Lâm Diệp nhìn hai tay đặt bên đùi của cô bé đang nắm chặt ống quần, Lâm Diệp mỉm cười.

"Cô Lâm!"
Lâm Diệp vỗ vai Lĩnh Niệm: "Cô tin em! Cố lên!"
Cho đến khi Lâm Diệp rẽ vào lớp, Lĩnh Niệm vẫn đứng ở đó nhìn theo Lâm Diệp, mãi một lúc lâu mới vụt chạy đi.

Lâm Diệp vừa bước vào lớp, cả lớp liền đứng bật dậy, đồng thanh giọng nói, gọi một tiếng: "Giáo sư Lâm!"
"Ngồi đi! Lớp hôm nay có vẻ đông hơn bình thường nhỉ?" Lâm Diệp chỉ liếc mắt một vòng, liền đánh giá được lớp hôm nay đông hơn bình thường.


Những buổi học khác, bàn trên gần bục giảng của giảng viên sẽ không có ai ngồi, đặc biệt là môn tâm lý học nhưng từ khi Lâm Diệp nhậm chức hình như lớp không bao giờ vắng.

Dăm ba buổi đầu thì còn thưa thớt, kiểu những cô cậu sinh viên cho rằng, học lại là một điều rất dễ.

Và đối với Lâm Diệp, học lại môn của cô, chính là sẽ không có con đường nào trốn được.

Câu hỏi vu vơ của Lâm Diệp lại khiến bên dưới nháo nhào lên, có người nói từ dưới lên bằng giọng trêu chọc: "Giáo sư Lâm! Thời trang mặc kệ thời tiết ạ?"
Lâm Diệp đen mặt, nhìn đến hướng phát ra giọng nói, giả vờ bày ra gương mặt với ý tứ xấu xa: "Vậy sao? Tâm trạng hôm nay không tốt, vậy chúng ta kiểm tra nhé?"
"Đừng mà! Giáo sư!" Đám người bên dưới kêu lên.

Đối với sinh viên mà nói, kiểm tra là một điều gì đó rất tàn nhẫn.

Mà Lâm Diệp là ma đầu của những đề kiểm tra không bao giờ tròn A.

Liên tục kéo theo đó là những câu gào thét: "Không, không, tụi em không muốn!"
"Giáo sư thật xấu tính! Không thích liền cho kiểm tra!" Một người oan ức kiện cáo.

Lâm Diệp không giận, vừa là người bạn vừa là một giảng viên cô hiểu tâm lý chung này, còn cố ý trêu chọc: "Ai vừa bảo tôi xấu tính nhỉ?"
"Là tên này!" Bên dưới đồng thanh, đồng thủ*.

*Đồng thanh, đồng thủ: Ý chỉ lời nói đi đôi với hành động đi đôi, cùng lúc.

Thanh - âm thanh, Thủ - hành động.

Lâm Diệp gật gù: "Được lắm! Một người vì mọi người, mọi người vì một người.

Tối nay, bài thu hoạch học tập của hôm nay, mỗi người một báo cáo gửi tôi!"
"Giáo sư!"
"Đừng mà!"
"Không muốn!"
"Oan chết mất!"
Lâm Diệp cười cười, để đám nhóc bên dưới gào thét còn bản thân lại chăm chú rút máy tính trong túi xách đặt xuống bàn, loay hoay một lúc để mặc bên dưới chiến đấu nhau.

Một cậu nam sinh ra lệnh cho cả lớp: "Người đâu! Đấm chết tên vừa mở miệng cho ta!"
Lại có người kêu lên: "Đúng vậy! Cái tên đó, phải cho ngửi giày thối của tôi!"

Mấy cô nữ sinh lại trêu các cậu: "Các cậu bẩn thế! Không giặt giày à?"
Lại có người nói: "Đàn ông chúng tôi hoạt động nhiều, ra mồ hôi thôi mà!"
Đám nữ sinh hét toáng lên vì có cậu nam sinh nào đó đã gỡ mất giày của một cậu nam sinh khác, mùi vớ cũ cứ như vậy mà nhanh chóng lan ra.

Lâm Diệp lắc đầu ngao ngán, sau đó khi cô kết nối máy tính vào máy chiếu, cả lớp giống như nín thở, một tiếng động cũng không có.

Nếu là sinh viên của Lâm Diệp, chắc chắn phải hiểu quy tắc của giáo sư Lâm, đã bắt đầu làm việc là không loạn không náo, dù trước đó cô có dễ tính đến đâu, có cùng mọi người cười đùa đến đâu.

Tất cả vẫn phải nằm trong khuôn phép và mức độ, Lâm Diệp sẽ thẳng tay cho sinh viên nào dám chống đối cô một vé quay trở lại vào kỳ tới.

Cũng không ngại dùng đã kích tâm lý, mặc dù Lâm Diệp chưa cần dùng đến lần nào nhưng kể từ ngày cô đi làm đến giờ, dường như chưa từng bị ai bắt nạt.

"Tiết trước chúng ta nói đến Freud, tôi nhờ các bạn tìm hiểu về ông ấy và những thành tựu ông ấy để lại, kết quả thế nào?"
Luôn là những câu hỏi cho một buổi học.

Một nữ sinh đưa tay: "Giáo sư! Freud thì có phải quá thường nhật không? Ai chẳng biết ông ấy là cha đẻ của ngành tâm lý học!"
Lâm Diệp hiểu ý, gật đầu: "Đây là câu trả lời cho câu hỏi, đã tìm hiểu tài liệu chưa đúng không?"
Cô chóng hai tay ở mép bàn, nhìn khắp căn phòng đầy ấp người.

Với câu nói của Lâm Diệp, thứ cô nhận lại là những ánh mắt lảng tránh, những cái gãi đầu và những ánh mắt tội nghiệp.

Lâm Diệp lại nói: "Thế chúng ta nói về sự tức giận đi! Thế nào?"
Cả lớp thấy Lâm Diệp không trả bài liền lật đật lôi tập vỡ ra, chuẩn bị ghi chép.

Lâm Diệp bước khỏi vị trí bàn giảng viên, vừa đi vừa nói: "Hình như mỗi một người chúng ta đều sẽ tức giận, dù ít hay nhiều, căn bản đây là năng lực tâm lý tất yếu của cơ thể!"
"Giáo sư!" Một nam sinh đưa tay: "Nếu tức giận là năng lực của cơ thể.

Vậy tại sao không để nó tự nhiên mà phải tốn công tìm hiểu?"
Lâm Diệp tự nhiên giải thích: "Thế cậu không muốn biết lý do mình tức giận, không muốn biết điều gì thôi thúc thân thể mình sao?"
Nam sinh gật đầu: "Có chứ!"
Lâm Diệp: "Có mà còn hỏi thế à?"
Nam sinh ngẩng ra: "Ừ nhỉ! Haha..."
Cả lớp: "Haha..."
Buổi học bắt đầu trong sự nhiệt tình vui vẻ, tiếng cười lâu lâu lại từ giảng đường của sinh viên khoa tâm lý lớp Lâm Diệp..


Bình luận

Truyện đang đọc