ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Giải thích xong, Lâm Diệp nhờ bác sĩ Cao đưa viện trưởng về phòng, bác Triệu lưu luyến không muốn về nhưng Lâm Diệp tỏ ý còn việc bận nên sẽ phải đi ngay, nói một lúc viện trưởng mới đồng ý cùng anh Cao đi khỏi.

Sau khi viện trưởng và anh Cao rời phòng, cô y tá duy nhất trong tầm mắt cũng nhanh chóng đi truyền tin động trời để cả bệnh viện cùng nghe.

Chỗ của bác sĩ Cao trở thành không goan cho hai người Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên.

Không ngại quan tâm anh một cách trực tiếp, bàn tay nhỏ vươn lên vuốt má anh, nhiệt độ lòng bàn tay mát lạnh dễ chịu, ôm vào mặt anh nhưng ôm không hết.

Lâm Diệp nhẹ giọng: "Có đau không?"
Lục Hàn Thuyên để cô sờ mặt mình, anh có chút không cam tâm: "Em nói có đau không? Mặt em cũng có đấy, cảm nhận thử xem!"
Ai đó đột nhiên lại giận dỗi, nói bằng giọng chẳng thèm để ý.

Lâm Diệp cười, xoa xoa má giúp anh: "Không sao thì tốt rồi!"
Bác Triệu ra tay mạnh thật nhưng không đến nỗi làm anh bị thương như Phương Hồng làm với Lâm Diệp.

Hai má của cô, nhìn chẳng khác nào độn một cái bánh bao ở bên trong miệng, sưng vừa to vừa đỏ.

Lục Hàn Thuyên đau lòng khôn siết, vươn tay chạm lên má trái của cô, đúng là sưng đến thấy rõ: "Thật là… Em phải rèn luyện thể lực mới được!"
"Em không muốn!" Lâm Diệp bĩu môi, thái độ không mấy hợp tác.

Thời đi học Lâm Diệp ghét nhất là môn thể dục, tiếp đến là những môn tự nhiên, tuy rằng mấy năm ăn học cũng không quá tệ nhưng cô luôn cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán nhưng cho cô đọc sách, thưởng lãm văn học, nghiên cứu học thuật thì Lâm Diệp lại rất có hứng thú.

Phải nói là, cô là cô gái có thiên phú về xã hội.

"Không muốn cũng phải làm! Em nhìn em xem, cả người không có lấy một tí lực.

Đến cả bị đánh cũng không phản kháng!"
Lục Hàn Thuyên mắng rất đúng, tuy anh không lớn tiếng nhưng mang theo khí thế răng đe của một ông bố lên giọng giáo huấn con gái.

Lâm Diệp bất mãn: "Lục Hàn Thuyên, anh bắt đầu quản em rồi hả?"
"Tôi quản em được sao? Chuyện em không muốn làm, tôi quản được sao? Tôi bảo em nghỉ việc, em có nghỉ không? Tôi lo cho em lái xe không an toàn, nói em mấy câu em liền muốn cắn chết tôi không bằng!"

Đúng là không ai quản cô được, từ bé cô gái này đã có tính chống đối, dù rằng cô răm rắp nghe lời mẹ nhưng việc nào cô muốn nghe thì việc đó mới nằm trong phạm vi thuận theo của não bộ, việc nào không muốn nghe cô sẽ vì thuận ý mẹ mà làm cho có.

Dù Lâm Túc có hay mắng cô vì thói ương bướng nhưng đó vốn là bản tính, sửa mãi cũng không được gì.

Mẹ Lâm ấy à, ngoài lắc đầu khổ não cũng đành mặc kệ chỉ cần khi Lâm Diệp lớn lên vẫn là cô gái ngoan, nghe lời, lại còn giỏi giang, bà cái gì cũng không màng nữa.

Lại nhớ đến lời dặn của bác sĩ Cao, Lâm Diệp tận tình nhắc nhở người đàn ông.

"Vết thương của anh không thể ăn bừa được, lại càng không thể động nước! Anh về nhà, lúc tắm rửa phải cẩn thận một chút! Còn nữa, anh phải uống thuốc tiêu viêm giảm sưng đều đặn theo liều lượng đã ghi, nếu không vết thương rất dễ nhiễm trùng!"
"Tôi vì ai mà thế này?" Lục Hàn Thuyên nghiêm mặt, tỏ thái độ khiêu khích với Lâm Diệp.

Anh ngồi trên mép giường, hai chân chạm đất, áo trên người vẫn chưa mặc.

Ban nảy, lúc bác Triệu vào đánh anh áo sơ mi của người đàn ông chỉ vừa kéo lên một bên tay.

Lúc này… anh cởi nó ra hoàn toàn lộ liễu trước ánh sáng một thân thể đàn ông.

Nói thế nào nhỉ? Lâm Diệp không thường xem những người mẫu nam cởi trần, chí ít trên người họ dù có lộ vẫn có quần áo che đi một phần, cũng ít khi xem bìa tạp chí thời trang nam, đoán ý cô cũng chẳng rõ thế nào là thân hình hoàn hảo.

Chỉ là…
Người đàn ông này…
Gương mặt thì không cần nói đến, từ cổ xuống vai là độ dài vừa đủ để yết hầu phô trương vẻ đẹp nam tính.

Thân hình màu đồng cổ được tôi luyện bởi sương gió của những vụ án.

Cơ bắp có đủ, sức mạnh rất nhiều, nhìn không thô nhưng bằng mắt thấy có thể thấy được nam nhân này trong toàn thân đều mang theo một sự vĩ đại.

Vai rộng, eo nhỏ, nhìn thôi đã khiến người ta mê mệt.

Không bị dụ dỗ bởi thân hình, thứ thu hút cô là tính cách dịu dàng của anh.


Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này đã vì cô nên mới bị thương, nghĩ đến đây sự chống đối của Lâm Diệp chuyển thành hòa hoãn.

Khi đôi mắt chạm nhau trong không gian im lặng cảm xúc quen thuộc lại lần nữa len lỏi, như chú thỏ rục rịch trong hang, bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm nên phải từ từ ló đầu ra, để lộ dần tai nhỏ tiếp đến là đôi mắt…
Cảm giác của Lâm Diệp cũng như vậy, như nhành cây vươn mầm non mới… chỉ là, lần này rất khác.

Cô thấy cả người mình ấm áp, lồng ngực không vội vàng mà đập nhanh, nhưng nó đập mạnh, rất mạnh.

Thấm vào trong trí óc như mật ngọt chảy vào tiềm thức, một luồng khí mát lạnh giữa cái nóng ngày hạ.

Bàn tay Lục Hàn Thuyên luồn qua eo cô, vòng eo nhỏ để anh ôm một cánh tay liền hết, anh kéo Lâm Diệp ngồi lên đùi mình.

Cô thế nào lại vì thế mà ngã theo, nghe theo anh, ngồi lên cặp đùi nam tính săn chắc.

Nhiệt độ va chạm thân mật, Lâm Diệp nghẹn mọi thứ nhảy dựng ở cổ.

Một lời cũng không phát ra được, biết bản thân còn thở dường như đã là một kì tích.

Dáng vẻ cô thẹn thùng, hai má hơi ửng đỏ, lại thêm thân thể mềm mại tỏa hương thơm ngọt, Lục Hàn Thuyên không nhịn được muốn cắn cô một cái.

"Hàn Thuyên! Em xin lỗi!" Lâm Diệp đột nhiên nhận sai.

Lục Hàn Thuyên nhìn cô gái nhỏ đang bày ra bộ dạng áy náy mà cụp mi mắt, anh không chờ cô ngẩng lên, cứ thế đem mặt mình kề sát lại một chút: "Diệp Diệp! Cuối cùng cũng nghe thấy em chịu nhận sai!"
"Nhưng không phải anh đúng!" Lâm Diệp phản bác.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Tôi sẵn sàng nhận sai cho dù đó là lỗi của ai đi nữa! Tôi tôn trọng em, đề cao em, chỉ cần khiến em không vui mọi lỗi lầm đều sẽ thuộc về tôi!"
Lục Hàn Thuyên ôm chặt eo cô, kéo Lâm Diệp gần một chút, hôm nay cô mặc váy nên lúc va chạm với anh da thịt non tơ vô tình cọ vào vải quần âu khiến cho Lâm Diệp có chút lúng túng.

Đây là… lần đầu tiên cô thân mật với người khác giới.


Lại còn… cũng là lần đầu tiên chịu để người ta chiếm tiện nghi của mình.

Xem ra, cô thật sự… có ý tứ với anh!
Nắm lấy hai bả vai của Lục Hàn Thuyên, cơ thể anh nóng ấm cứng rắn đầy ấp, điểm chạm nào cũng không có chỗ mềm, tựa như trời đông lại ngồi cạnh bếp than, thân thể cô được anh sưởi lên mà hồng hồng trên da thịt.

Hai mắt nhìn anh chăm chăm, nhịn không được mà nữa thật nữa đùa mắng một câu: "Anh đáng ghét!"
Lục Hàn Thuyên cưng chiều: "Em cũng không phải bây giờ mới ghét!"
"Do anh ức hiếp em!"
"Phải rồi! Do tôi, tôi đúng là tên khốn! Đang yên đang lành lại đi bắt nạt cô gái xinh đẹp dễ giận dỗi lại có tính thù dai như thế này, chán sống thật!"
Lâm Diệp bị anh trêu, cô bật cười.

Lục Hàn Thuyên nghe tiếng cười ngọt ngào trong lòng cũng vui mừng hớn hở, Lâm Diệp rất ít khi cười, mặt lúc nào cũng nghiêm túc đến đáng ghét.

Chỉ là, không thể phủ nhận sự xinh đẹp của cô.

Cũng phải nói, mẹ Lâm thật khéo sinh.

"Giúp tôi mặc lại áo! Chiều nay em đến trường mà phải không?"
Thấy cô gật đầu, Lục Hàn Thuyên cũng xem như nắm được chút ít về thời gian biểu của Lâm Diêp, cả người anh vui sướng mà từng cơ bắp cũng dãn nở ra theo.

Lâm Diệp nhìn cơ thể của anh, lại nhìn anh, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Lục Hàn Thuyên thấy cô gái nảy sinh ý tứ kỳ lạ với mình, anh mỉm cười không nói.

Để đánh trống lảng, cô gái nhỏ dùng biện pháp giả vờ hỏi này nọ nhầm phá tan cảm giác ngượng ngùng.

"Lục Hàn Thuyên!"
"Hửm?"
"Anh thế này...!Có phải có rất nhiều phụ nữ theo đuổi?"
"Nhưng tôi chỉ theo đuổi mỗi em!"
"Vậy là có à?"
Lâm Diệp trừng mắt.

Không quan tâm câu nói gần như là khẳng định của anh, chỉ chăm chăm vào việc anh thừa nhận bản thân có nhiều cô gái khác vây quanh.

Lục Hàn Thuyên vỗ vỗ đỉnh đầu cô: "Biểu cảm của em là sao đây! Phụ nữ các em, không phải đều thích bên ngoài ưa nhìn sao?"

Nghe anh nói, Lâm Diệp gật đầu.

Lục Hàn Thuyên tiếp tục: "Theo đuổi là quyền riêng tư của mỗi người, tôi không đáp trả họ, cũng không thể kì kèo với họ.

Nhưng mà… em cũng không cần lo!"
Người đàn ông cố tình úp úp mở mở, nói đến đó thì lại không nói nữa, Lâm Diệp mặc áo giúp anh, xỏ tay anh vào ống tay áo, lại chỉnh chu chút ở cổ áo rồi cài cúc.

Cô gằn hỏi: "Nhưng mà cái gì? Anh mau nói đi!"
"Nhưng mà sau khi nghe nói tôi làm cảnh sát còn là phòng hình sự, họ đều không còn hứng thú nữa.

Chạy đi còn nhanh hơn tốc độ máy bay!"
Lâm Diệp cười: "Bù lại nhan sắc này cũng có thể kéo chậm lại thời gian chạy của họ!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu, Lâm Diệp cài cúc áo xong thì tay cô bị anh nắm lại, anh kiên định nói: "Lúc em chạy, có thể báo trước một tiếng không?"
"Để làm gì?" Lâm Diệp ngây thơ hỏi.

Cừu bị sói xám ăn thịt là như thế nào, chính là do dáng vẻ ngây thơ của nó.

Thế bé cừu cũng ngốc quá đi!
Hoàn toàn không, bé cừu rất thông minh.

Nhưng tại sao vẫn bị sói xám ăn thịt?
Bởi vì, sói xám quá gian manh!
Lục Hàn Thuyên ánh mắt xấu xa, anh kề sát vào Lâm Diệp, nhỏ giọng thì thầm: "Để tôi chặn đường lại!"
"Được rồi! Đội trưởng Lục! Hết giờ tình cảm! Đi, em đưa anh về!" Lâm Diệp kéo cổ áo người đàn ông khiến anh phải vội vàng đứng lên, bước chân gấp gáp đuổi theo bước chân cô.

So chiều cao thì anh cao hơn, Lâm Diệp thêm giày cao gót tính ra cũng là vóc dáng dài thanh mảnh nhưng đứng bên cạnh Lục Hàn Thuyên, cô… có một chút bé nhỏ.

Anh phải hạ thấp người xuống để cô lôi cổ áo mình.

Sự cưng chiều này, cũng quá mức ngọt ngào đi!
Lâm Diệp định mở cửa, Lục Hàn Thuyên liền kéo cô lại: "Cần tôi mua cho em dây xích không?"
Cô gái hất mặt: "Nếu anh là chó!"
"Mắng ai vậy?"
"Ai lên tiếng thì là người đó! Haha..."
"Còn cười!".


Bình luận

Truyện đang đọc